Thiên Kim Thật Là Đại Lão Trong Huyền Môn

Chương 52:

Chương Trước Chương Tiếp

Tô Vân Thiều thầm nghĩ: Tôi cũng không giống bọn họ.

Cô quyết định xử lý mấy người Cái Khiết trước, sau đó mới chuyên tâm đối phó đám đồng bọn nhỏ kỳ quặc của mình.

Tô Vân Thiều lấy từ trong túi ra sáu tấm bùa bình an, đưa cho Cái Khiết và Hoàng Lập bốn tấm, “Bùa bình an là vật phẩm phòng ngự dùng một lần, hai tấm là đủ rồi.”

Lại đưa Thiết Như Lan hai tấm, “Cô cứ cầm bùa bình an trước, nếu đêm nay còn mất ngủ, ngày mai lại tới tìm tôi, tôi cho cô bùa giúp ngủ ngon.”

Để tránh cho mấy đứa bạn ở trong phòng trong lúc nói chuyện phiếm lại mượn việc mua bùa để cho cô tiền, Tô Vân Thiều đứng dậy trước: “Đi thôi, đi gặp con quỷ nước kia.”

Mông của mọi người như bị dính keo, dính chặt trên ghế, không một ai nhúc nhích.

Thiết Như Lan còn nhớ rõ bộ dạng nôn mửa của bọn họ khi nhắc tới quỷ nước, cũng không dám một mình rời khỏi đại đội.

Tô Vân Thiều: “…” Sao tự dựng cô lại thấy đau lòng thay cho con quỷ nước kia nhỉ?

“Tớ đi một mình là được rồi.”

Sau khi nhìn thấy Tô Vân Thiều rời đi một mình, mấy người trong phòng riêng nhìn nhau, lương tâm có chút hổ thẹn.

Cái Khiết: “Đây là việc của học viện Mỹ thuật chúng tôi, tôi đi xem một chút.”

Thiết Như Lan do dự mà gật đầu, Hoàng Lập nhảy vào trong túi Cái Khiết, hai người một quỷ đi trước một bước.

Bốn người Tần Giản thở dài, mang theo khí thế như gió thổi băng trôi, bọn họ thanh toán xong thì cũng đi theo.

Vì thế, Tô Vân Thiều vừa ra khỏi nhà hàng không lâu thì gặp được mấy người bọn họ.

Mọi người giúp đỡ Tần Giản, đi thong thả tới hồ hoa sen với tốc độ như lúc đi dạo sau bữa ăn.

Nghe tiếng bước chân càng ngày càng đi tới gần hồ hoa sen, quỷ nước kéo cổ áo rộng ra một chút, ở trong đầu bắt chước hình ảnh mỉm cười mê hoặc chúng sinh, sau đó chậm rãi quay đầu, khéo léo liếc mắt… Hả?

Quỷ nước ngơ ngác nhìn bên cạnh hồ hoa sen, trong lúc nhất thời không hiểu hình ảnh mình đang nhìn thấy là chuyện gì.

Có tổng cộng bảy người tới đây, bọn họ đứng xung quanh một cô gái buộc tóc đuôi ngựa.

Ngoại trừ cô gái buộc tóc đuôi ngựa ở giữa tỏ vẻ bình tĩnh như không nhìn thấy hắn, sáu người còn lại đều xoay mặt đi chỗ khác, chỉ quay mông về phía hắn!

Quỷ nước nổi giận: “Các người làm gì thế?” Xoay mông về phía ma quỷ, thật vô lễ!

Tần Giản không những không dám quay đầu lại, mà mắt cũng không dám mở ra, đưa lưng về phía quỷ nước, oán trách: “Người anh em, anh lớn lên với bộ dạng còn xấu hơn cả quỷ, anh không thấy khó chịu trong lòng à? Anh làm hoen ố hình ảnh tốt đẹp của em gái Linh Nhi tắm ở hồ sen của tôi, tôi còn chưa tìm anh tính sổ, anh còn la hét cái gì chứ!”

“Mắng chửi mày thì sao? Còn phải chọn ngày à?!” Quỷ nước tức giận đến mức từ trong nước đứng lên, lộ ra nửa thân trên bị nước che giấu, làn da tái nhợt nhưng lại có cơ ngực, cơ bụng tám múi.

Hắn mặc một chiếc sơ mi nữ màu trắng, để lộ đường cong cơ thể được ngâm trong nước, hắn chỉ cài chiếc cúc áo ở giữa, mặc kệ cơ thể bị lộ ra ngoài.

Lúc này, áo sơ mi ướt sũng ôm sát vào người hắn, cơ ngực, cơ bụng, tuyến nhân ngư hiện ra thấp thoáng, càng thêm vài phần cám dỗ và dục vọng.

Tô Vân Thiều chỉ cảm thấy khó hiểu.

Theo logic, đàn ông có thể rèn luyện cơ thể đến mức này thì phải coi là đẹp, thậm chí có thể lấy làm kiêu ngạo, đây cũng là thẩm mỹ chung của phần lớn đàn ông và phụ nữ.

Cuối cùng chuyện gì đã xảy ra, làm cho gu thẩm mỹ của quỷ nước thay đổi nhiều như thế?

Quỷ nước liếc mắt nhìn qua, phát hiện Tô Vân Thiều đang nhìn cơ bụng của mình, đột nhiên trong lòng hắn cảm thấy có chút gì đó.

Giọng nam tục tằng bị đè thấp xuống, uyển chuyển, lại xen thêm một chút sự nữ tính, nhu mì: “Cô gái nhỏ, em thích dáng người của tôi sao? Muốn lại gần nhìn cho kỹ không? Em có thể sờ ~ tám múi đấy ~ rất hiếm nha~”

Tô Vân Thiều: “…”

Trong giây phút ấy, Tô thiên sư cảm thấy rằng 《 Quy tắc của thiên sư》được truyền thừa từ nhiều năm nay nên bắt kịp thời đại, và có thêm một lý do để ra tay - khiến thiên sư cảm thấy ghê tởm, đánh gãy răng hắn!

****

Ở trong một góc hẻo lánh không có người của học viện Mỹ thuật, bảy người một quỷ đang vây xem quỷ nước mặt mũi tím bầm, sưng vù vì bị đánh.

Tần Giản lắc đầu cảm thán: “Lá gan của người anh em này lớn quá, dám làm Vân Thiều của chúng tôi thấy ghê tởm.”

Bách Tinh Thần châm chọc: “Không biết tự lượng sức mình.”

Lôi Sơ Mạn làm lơ gương mặt kia, chỉ ngưỡng mộ nhìn xuống phần dưới: “Dáng người này, thật hoàn hảo!”

Triệu Tình Họa mở đèn pin điện thoại lên, cẩn thận quan sát hình thêu trên chiếc quần ống loe của quỷ nước.

Cái Khiết vươn tay muốn sờ một chút, tay trực tiếp xuyên qua cơ bụng của quỷ nước, không sờ được cơ bắp của hắn, “Hả? Không phải nói có thể sờ sao?”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)