Thiên Kim Thật Là Đại Lão Trong Huyền Môn

Chương 47:

Chương Trước Chương Tiếp

Lúc này Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa cũng hiểu ra lý do vì sao Tần Sóc lại đét mông cậu ta đến mức ấy.

Đối với sự liều lĩnh của Tần Giản, anh trai cậu ta mà không ra tay tàn nhẫn thì còn lâu cậu ta mới nhớ đời được!

Bách Tinh Thần trơ mắt nhìn Tần Giản kể hết quá khứ đen tối của mình ra, âm thầm đỡ trán, trong lòng thầm nghĩ, cậu cũng ngốc chẳng kém gì Hứa Đôn đâu.

Chờ cho Tần Giản nói xả láng, cậu mới tiếp lời: “Chuyện của Hứa Đôn không đúng lắm.”

Tô Vân Thiều: “Hả?”

“Không phải chuyện siêu nhiên.” Bách Tinh Thần vội nói, “Tớ nghi ngờ Hứa Đôn bị bắt nạt ở trường học, nên tớ định tìm cơ hội cùng Tần Giản đi xem một chút.”

Tần Giản tỏ vẻ chán ghét: “Thằng nhãi kia bị chúng ta dọa một cái đã lòi hết tiền ra, còn nói đem tiền tiêu vặt giao cho lão đại là chuyện thường, chuyện thường cái con quỷ ấy!”

Đúng là có gì sai sai thật.

Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa chưa từng nghe qua chuyện như vậy, quyết định cùng Tần Giản, Bách Tinh Thần đi tìm hiểu một chút, không khéo còn có thể moi được chút thông tin từ mấy bạn nữ bên kia.

Nhưng mà vừa tìm hiểu vừa thu thập thông tin thì với sức của bốn người đúng là không nổi, cho dù bọn họ có bốn tấm bùa Lôi, gặp phải lệ quỷ cũng chẳng bị làm sao.

Tô Vân Thiều vốn chẳng muốn đi, nhưng nhìn thấy ánh mắt chờ mong như cún con của Tần Giản trên điện thoại, cô đành nuốt lời từ chối xuống bụng.

Thôi, coi như là đền bù cho cái mông đau của cậu ta đi.

****

Tần Giản quyết định ở nhà nghỉ ngơi hồi phục lại sức khỏe rồi mới ra ngoài đi dạo, ai ngờ kế hoạch này không đuổi kịp sự thay đổi, Thiết Như Lan đã liên lạc với Lôi Sơ Mạn, bảo bọn họ tới Học viện Mỹ thuật ngay.

Tần Giản không thể ở nhà một mình được, vì thế cậu ta nằm trên ghế sau, yêu cầu tài xế lái xe chậm một chút.

Năm người gặp nhau tại nhà hàng đã hẹn trước, Tần Giản suýt chút nữa trở thành con cá mặn như trong chính giấc mơ của cậu ta rồi.

Thực ra Tô Vân Thiều có cách giúp Tần Giản đỡ đau một chút, nhưng lúc thấy cậu ta mông đã nở hoa rồi còn chạy nhảy lung tung để hóng hớt chuyện vui, cô lập tức rút lại suy nghĩ của mình.

Bách Tinh Thần yêu cầu thêm một chiếc ghế bọc da cở lớn, đỡ Tần Giản chậm rãi ngồi xuống ghế da, “Cậu cứ nghỉ ở nhà, chúng tớ gọi video trực tiếp cho cậu, không phải cũng giống nhau sao?”

“Xem trực tiếp tại hiện trường với xem qua màn hình điện thoại sao mà giống nhau được?” Tần Giản hừ lạnh, thấy chấp niệm hóng hớt của cậu ta mạnh mẽ đến thế làm các bạn nhỏ sợ đến ngây người.

Đi xa như thế, tới cũng tới rồi, còn có thể mang Tần Giản về nhà sao?

Chỉ đành chăm sóc cậu ấy cẩn thận vậy.

Ví như thấy đồng bọn của mình bị thương, không thể ăn hải sản và món cay, bọn họ sẽ gọi những món ăn thanh đạm một chút.

Gọi món xong, Thiết Như Lan và Cái Khiết vẫn chưa tới, Lôi Sơ Mạn cống hiến điện thoại của mình, năm người cùng ngó chung vào một chiếc màn hình di động.

Thiết Như Lan:【 Mạn Mạn, tôi cảm thấy gần đây Cái Khiết cứ là lạ. 】

Lôi Sơ Mạn:【 Lạ chỗ nào? 】

Thiết Như Lan:【 Từ sau lần được đại sư mở mắt âm dương, cậu ấy mới có thể nhìn thấy nam quỷ kia, nhưng gần đây, tôi thường xuyên nhìn thấy cậu ấy nói chuyện với nam quỷ đó. 】

Lôi Sơ Mạn:【 Cậu có nhầm không, hay là cậu ấy đang lẩm bẩm một mình? 】

Thiết Như Lan:【 Thôi để tôi gửi cho cậu xem một ví dụ, tự xem nhé. 】

Lôi Sơ Mạn: 【 Tôi sẵn sàng rồi, cậu gửi đi. 】

Thiết Như Lan:【 Này nam quỷ, anh có ở đó không? 】

Thiết Như Lan:【 Có phải đến buổi tối anh mới xuất hiện không? 】

Thiết Như Lan:【 Chắc anh không phải là người nhát gan, sợ chết đâu nhỉ? 】

Lôi Sơ Mạn:【??? Không phải chị ấy không nhìn thấy quỷ à? 】

Thiết Như Lan:【 Các bạn cùng phòng khác cũng chẳng để ý mấy, trong lúc chúng tôi vẽ tranh sẽ thường xuyên nói chuyện với bức tượng, lẩm bẩm một mình cũng chẳng phải chuyện gì to tát cả, nhưng tôi rất sợ hãi! Tôi ngủ không ngon, cũng không dám vào nhà vệ sinh thay quần áo, chân không dám thò ra, đến lỗ tai cũng không được nghỉ ngơi, cuộc sống này quá khó khăn …】

Một vài đoạn sau là Lôi Sơ Mạn đang an ủi Thiết Như Lan, thậm chí còn đề nghị Thiết Như Lan mua một lá bùa bình an để đeo bên người, bởi vì từ khi cô có được tấm bùa kia, buổi tối ngủ rất ngon.

Xem đến đoạn này, Lôi Sơ Mạn hơi ngượng ngùng: “Vân Thiều, tớ không cố ý gây thêm phiền phức cho cậu đâu?”

Tô Vân Thiều: “Bán thêm một cái cũng không có việc gì đâu.”

Đây là lần đầu tiên bốn người nghe được cách nói chuyện này, bọn họ nhất trí mở to đôi mắt nhỏ bày tỏ lòng hiếu học.

Tần Giản hơi nhíu mày: “Anh họ tớ mang về một xấp bùa bình an, chia đều cho mỗi người một tấm, còn lại thì để trong xe, cậu bán không có giới hạn như vậy… Cao nhất có thể bán được bao nhiêu tiền?”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)