Ma quỷ thật đáng sợ!
Ừm, nam quỷ ở bên cạnh, còn nhát gan hơn cả cô, thì không được tính vào trong đó.
*****
Ngày hôm sau, Tô Vân Thiều mới vừa bước vào phòng học, đã nghe các bạn học bàn tán xôn xao.
“Sao? Tần Giản xin nghỉ ốm?”
“Thật mà, thầy bảo thế.”
“Người cậu ấy to như con trâu, còn mắc bệnh được sao? Đá bóng bị ngã gãy xương à?”
“Hay là do tai nạn xe cộ?”
Càng nói càng thái quá.
Tô Vân Thiều gọi Bách Tinh Thần một tiếng, “Tần Giản bị bệnh gì?”
Cô vừa dứt lời, Bách Tinh Thần nhìn cô với ánh mắt phức tạp.
Không cần cậu ta trả lời, rất nhanh, Tô Vân Thiều đã biết được sự thật.
Lôi Sơ Mạn cười ha ha trong nhóm chat năm người:【 Bị anh trai Tần đánh cho mông nở hoa, đương nhiên là không đi học được rồi, ha ha! 】
Lý do nghỉ ốm này chỉ là một cái quần lót mà Tần Giản khoác lên mình mà thôi, nhưng Lôi Sơ Mạn, người đã biết chuyện, lại tàn nhẫn mà xé bỏ nó.
Cũng may trong nhóm ngoại trừ Tần Giản, chỉ có bốn người, cho nên người biết chuyện không nhiều lắm.
Nhưng cho dù chỉ có bốn người biết, thì cũng đủ làm một chàng trai 17 tuổi cảm thấy xấu hổ.
Có ai tình nguyện để bạn học và bạn bè mình biết, mình lớn rồi còn bị người lớn đét mông cơ chứ?
Tần Giản nổi giận:【 Lôi Sơ Mạn! Tuyệt giao!!! 】
Gửi xong tin nhắn này, Tần Giản nhường lại vị trí trưởng nhóm cho Bách Tinh Thần, rồi lập tức rời khỏi nhóm.
Từ cuộc phiêu lưu đầu tiên tại căn biệt thự có quỷ, tên nhóm được đổi từ 【Nhóm năm người khám phá căn biệt thự thần bí】 thành 【Cuộc phiêu lưu tâm linh của năm người】, bên cạnh dấu ngoặc đơn vẫn luôn là con số năm.
Thế mà hiện giờ, nó lại biến thành số bốn giống như trước khi Tô Vân Thiều đến.
Rõ ràng chưa được bao lâu, nhưng nhìn không được quen mắt lắm.
Lôi Sơ Mạn ý thức được mình đã sai, cắn môi suy tư hồi lâu:【 Có phải tớ nói chuyện quá đáng lắm không? Nhưng ngày thường cậu ấy cũng đối xử với tớ như vậy mà. 】
Triệu Tình Họa:【 Hay là động đến lòng tự trọng của cậu ấy rồi? 】
Bách Tinh Thần:【 Ngày thường trông Tần Giản có vẻ hay đùa giỡn không nghiêm túc, nhưng thật ra cậu ấy là người khá nhạy cảm, cậu nghiêm túc xin lỗi cậu ấy đi, cậu ấy không keo kiệt vậy đâu. 】
Lôi Sơ Mạn:【 Được! 】
Trong nhóm lại yên tĩnh trở lại, có lẽ Lôi Sơ Mạn đang bận đi xin lỗi.
Tô Vân Thiều nhớ tới lý do vì sao mông Tần Giản lại nở hoa, cảm thấy hơi xấu hổ.
Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy ngẫm, nếu một ngày nào đó, Tô Húc Dương cũng đét mông cô đến nở hoa, cô cũng không muốn để đám đồng bọn nhỏ của mình biết, hoặc là bị hành quyết công khai trước nhóm năm người như thế này.
Không, trước khi Tô Húc Dương động vào một đầu ngón tay vào cô, thì ba mẹ Tô đã phối hợp đánh chết anh ấy trước, còn Tô Y Y sẽ mở nhạc và đứng ở bên cạnh ba mẹ để cổ vũ.
Tô Vân Thiều xoa xoa lông mày, tuổi còn nhỏ mà cô đã sớm cảm nhận được sự khó khăn khi làm cha mẹ rồi.
“Bạn học Tô.” Bách Tinh Thần đưa cho cô một quyển sổ, “Trả cậu này.”
Tô Vân Thiều mở cuốn sổ ra thì phát hiện bên trong kẹp hai tấm bùa Lôi ( bùa gọi sét ), cô đóng quyển sổ lại và trả về, “Giữ lại đi, để tự vệ.”
Bách Tinh Thần: “…”
Cậu rất muốn hỏi: Con cái nhà ai lại dùng sấm sét để tự vệ? Con nhà Lôi Công Điện Mẫu chắc?
“Cậu không lo lắng việc tớ sẽ mang nó đi làm chuyện xấu à?”
Tô Vân Thiều: “Cậu sẽ làm ư?”
Bách Tinh Thần: “…” Đúng là mình sẽ không làm thật!
Mẹ nó, muốn làm người xấu còn khó thế à?!
Di động rung lên vài lần.
Lôi Sơ Mạn đã kéo Tần Giản vào lại nhóm, nhóm bốn người lại biến thành nhóm năm người.
Thái độ của Tần Giản bỗng kiêu ngạo hẳn:【Các cậu nhất định phải kín miệng lại! Nếu không, ông đây sẽ không mời các cậu đi ăn cơm nữa! 】
Mọi người không thiếu chút tiền lẻ này, nhưng lại rất ăn ý mà đồng ý với cậu ta, sợ Tần Giản lại tức giận và thoát nhóm lần nữa, lần sau còn không biết cử ai đi dỗ cậu ta đâu.
Chuông vào lớp vang lên, giáo viên tiếng Anh bước vào giảng bài.
Bốn người cất điện thoại, lắng nghe bài giảng, chỉ có một mình Tần Giản ở nhà, không cần phải lên lớp, cũng không ai trả lời lại, một mình diễn một vai cũng thấy nhàm chán.
Giờ nghỉ trưa, tại phòng đặt riêng, bốn người vừa ăn cơm vừa gọi video cho Tần Giản.
Đầu dây bên kia Tần Giản đang ăn cải trắng và nấm, thấy bốn người bọn họ đều có thuỷ hải sản để ăn, tức giận nói: “Chờ ông đây hai ngày, rồi tớ đưa các cậu đi tìm Hứa Đôn khờ khạo kia, cùng nhau ăn sung mặc sướng!”
Lôi Sơ Mạn: “Hứa Đôn?”
Triệu Tình Họa: “Là ai?”
Một mình Tần Giản ở nhà nghỉ ngơi sắp chết ngộp rồi, vừa nghe hai cô bạn bắt chuyện, lập tức kể hết đầu đuôi câu chuyện xảy ra ở sơn trang ngày hôm qua, đến cả quá trình dạy giỗ tên ngốc Hứa Đôn ra sao cậu ta cũng kể sạch.