Nữ pháp y quay người, vừa nhìn trần nhà vừa lẩm bẩm: “Có rất nhiều nguyên nhân khiến thi thể nhanh chóng thối rữa, chẳng hạn như nhiệt độ, vi khuẩn, ăn mòn hóa học .... Nếu thi thể bị đông lạnh, cũng có thể kéo dài thời gian tử vong một cách thích hợp.”
Đây là vì nhìn thấy Tô Vân Thiều có thể sử dụng băng, nên mới thật tâm chỉ cách cho cô ấy.
Cô vừa định sử dụng bùa băng, đã bị Tần Sóc ngăn lại: “Bên dưới vẫn còn vài người liên quan, bọn họ còn nhìn thấy hai người này lúc còn sống, lại thêm camera giám sát bên trong biệt thự, sẽ rất khó để lừa được bọn họ.”
Quả thật có chút phiền toái .
Tô Vân Thiều: “Không có bộ phận chuyên môn xử lý những vụ án linh dị sao?”
Tại sao huyền học lại có thể tụt dốc đến vậy? Nếu không hoàn toàn biến mất, vậy quốc gia chắn chắn sẽ biết!
Đôi mắt Tần Sóc sáng lên, lấy di động ra gọi cho một người: “Hồ cục, em hỏi anh một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Nếu gặp phải một con quỷ mang theo thi thể của mình tới báo án, loại chuyện này chúng ta nên xử lý như thế nào?”
Hồ cục phun luôn ngụm trà vừa mới uống vào trong miệng: “Tiểu Tần, có phải gần đây áp lực của cậu quá lớn nên mới xuất hiện ảo giác? Nếu không, tôi kí phép cho cậu nghỉ mấy ngày, về nhà nghỉ ngơi cho tốt?”
Tần Sóc: “Hồ Cục, có một vị cao nhân mở mắt âm dương cho chúng em, em chính mắt nhìn thấy một nữ quỷ giống hệt thi thể tới báo án……”
Vừa nghe được chữ mở mắt, ông biết chắc đây thật sự không phải là ảo giác.
“Chuyện này mấy cậu không cần xen vào.”
Tần Sóc giơ tay ra hiệu cho mọi người, rồi đi sang một bên giải thích chi tiết cho Hồ cục. Thấy chuyện không liên quan gì đến mình, nữ pháp y và các đồng nghiệp ở khoa pháp y đi đến bức tượng Vân Khê bị đóng băng, nhìn chằm chằm cô ta như nhìn một con gấu trúc khổng lồ.
Nữ pháp y lặng lẽ dịch vài bước về phía Tô Vân Thiều, nhỏ giọng hỏi cô: “Đại sư, ngài có bán bùa bình an không?”
Tô Vân Thiều nhìn chằm chằm nữ pháp y: “Cô vì người chết mà tìm ra chân tướng, trên người không chỉ có công đức còn có thêm chính khí, quỷ hồn khó có thể làm hại cô.”
Nữ pháp y không hiểu công đức và chính khí là thứ gì, nhưng sau khi liên hệ câu nói trên cùng hoàn cảnh cũng đoán được là thứ tốt, chỉ là……
“Có thể bảo vệ gấp hai lần! Hơn nữa tôi cũng muốn mua cho người nhà vài tấm bùa bình an.”
Trước kia không biết không sợ, nhưng bây giờ thì ……
Vừa dứt lời, trong ánh mắt của những người còn lại cũng mang đầy khát vọng. Tô Vân Thiều nghĩ ngợi, cảm thấy làm nghề này cũng thật nguy hiểm.
“Sau khi vẽ xong tôi sẽ đưa cho đội phó Tần.”
“Đại sư, tôi muốn mười tấm!”
“Cẩu Tử, cậu lấy nhiều như vậy làm gì?”
“Anh trai, tôi họ Tuân, cậu đừng gọi bậy!”
“Đại sư, tôi chỉ cần bảy tấm là đủ rồi.”
“Đại sư, bao nhiêu tiền một tấm vậy? Ngài có dùng thẻ tín dụng hay ví tiền điện tử không?”
Tô Vân Thiều: “……” Dường như cô nghe thấy được số dư tài khoản đang gào thét.
****
Sau khi Tần Sóc nói chuyện điện thoại xong quay lại, đã bị đồng nghiệp vây quanh mượn tiền, hỏi ra mới biết là cần tiền mua bùa bình an, một lần mua ít nhất năm tấm, tất cả người trong nhà đều có phần.
Anh bất tri bất giác nhận ra bản thân thật bất hiếu, vội vàng đặt thêm một đơn hàng: “Tôi mua hai mươi tấm, à không, ba mươi tấm đi!”
Tô Vân Thiều: ???
Tiền lương của phó đội trưởng cao như vậy sao?
Tần Sóc cầm di động, đúng lúc đang định chuyển khoản, thì nhìn thấy Tô Vân Thiều đang nhìn hắn chằm chằm: “…… Làm sao vậy?”
Tô Vân Thiều ăn ngay nói thẳng: “Nhìn xem có phải anh tham ô hay là nhận hối lộ.”
Nữ pháp y kinh ngạc: “Đến cái này cũng có thể nhìn ra?!”
Tô Vân Thiều gật đầu, giải thích ngắn gọn một chút: “Trong tướng số có cung tài tài, cung quan lộc, cung cha mẹ…tổng cộng có mười hai cung. Cung tiền tài của phó đội Tần rất đầy đủ, cung quan lộc cũng thể hiện anh là người có tài. Nhưng bản thân anh lại không biết kiếm tiền ngược lại rất giỏi tiêu tiền, cung cha mẹ cũng thể hiện cha mẹ anh đều khỏe mạnh, đều là người có danh vọng.”
Sau khi tổng kết có thể rút ra kết luận: Tần Sóc là người có tiền, nhưng không phải là tiền do mình kiếm được, hơn nữa còn rất giỏi tiêu tiền, nền tảng kinh tế chủ yếu bắt nguồn từ tiền của cha mẹ.
Tần Sóc chưa từng cố ý che giấu bản thân thật sự là phú tam đại ( thế hệ thứ ba trong nhà có tiền ), thấy Tô Vân Thiều chỉ đơn thuần nhìn tướng mạo của hắn mà có thể đoán ra, nghe xong liền cảm thấy có chút khó tin.
“Thuật xem tướng thần kỳ đến như vậy sao, vậy cô chẳng phải là vừa nhìn thấy một người liền biết có nên kết bạn với người đó hay không à?”
“Thuật xem tướng cũng có giới hạn, dùng từ thần kỳ để hình dung cũng không đúng.” Cụ thể là hạn chế ở chỗ nào, Tô Vân Thiều không giải thích tỉ mỉ: “Từ góc độ khoa học xem xét, gia đình của một người có hòa thuận hay không, có vì tiền bạc mà cảm thấy khó khăn hay không đều có thể dựa vào diện mạo. Một người mà cả tinh thần lẫn diện mạo đều tốt sẽ khác hoàn tàn với một gia đình lục đục khó khăn vì thiếu tiền.”