Tô Vân Thiều đợi thêm một chút nữa mới bước lên lầu hai, theo sau là Bách Tinh Thần và Tần Giản, hai người tránh né không để camera quay được hai tấm bùa vàng kia.
Tần Giản nâng niu sờ sờ: “Bùa gì đây?”
Bách Tinh Thần mặt không đổi sắc: “Bùa Lôi.”
Tần Giản: “... Ha??”
“Cậu không nghe nhầm.” Mấy phút trước nghe thấy Tô Vân Thiều nói hai mảnh giấy mỏng này có thể làm được gì, biểu tình của Bách Tinh Thần giống hệt Tần Giản lúc này – vẻ mặt dại ra suýt chút nữa hồn phi phách tán.
“Loại bùa có thể gọi sấm sét.”
“Ha...”
Hai người đã đi đến nơi camera có thể quay được, Tần Giản nhanh chóng nhặt cằm đã rơi xuống đất trở về, âm thầm há miệng cười.
Một giây sau, cháng trai vốn đang đi bình thường đột nhiên đổi thành bước nhỏ, hai tay vung loạn, tạo thành từng đợt sóng.
Mật mã Morse tái xuất giang hồ: Quá trâu bò!
Bách Tinh Thần giải mã thành công: “...” Người anh em, cậu có bị ngốc không? Loại chuyện này giơ ngón tay cái cũng được rồi. Cần gì phải làm ra hành vì giống như ăn phải nấm độc.
Hai người đi lòng vòng ở lầu hai, lục lọi ngăn kéo khắp nơi để tìm manh mối, đột nhiên ở lầu ba truyền đến một tiếng thét chói tai của nữ, còn kinh khủng hơn hôm trước Triệu Tình Họa bị quỷ hù dọa mà liều mạng hét lớn.
Cộc cộc cộc, tất cả mọi người đều chạy lên lầu ba.
Tần Giản và Bách Tinh Thần lấy tốc độ chạy nước rút một trăm mét để chạy lên lầu, chỉ thấy chàng trai được cho là sắp chết hai chân run rẩy, yếu ớt nửa tựa vào người đàn đội mũ, cánh tay kia của anh ta thì bị người nam trong cặp tình nhân kia ôm chặt không buông.
Ở đây đều là nam, vậy tiếng thét chói tai vừa rồi là của ai?
Sắc mặt của Bách Tinh Thần hơi trầm xuống, cùng Tần Giản đi thăm dò.
Trong phòng, hai cô gái một người nằm ở trên giường, quần áo rách rưới, con ngươi lồi ra nhìn chằm chằm lên trần nhà, người kia dùng hết khí lực bò về phía cửa, móng tay đều bị cào gãy hết.
Người nữ của cặp tình nhân dùng chăn bông và khăn tắm đắp lên người của hai cô hái, lắc đầu nói: “Chết thật rồi.”
Tần Giản kinh ngạc thán phục: “Chơi trò chơi mà thôi, cũng quá liều mạng đi?”
Cô gái quay đầu lại, sắc mặt trầm đến mức có thể nhỏ ra nước: “Là chết người thật.”
Vừa quay đầu lại, cô đếm số người từ ngoài phòng đi vào, phát hiện thiếu một người. Lập tức nhìn về phía Tần Giản và Bách Tinh Thần: “Cô gái đi cùng hai người đâu rồi?”
Tần Giản và Bách Tinh Thần nhìn nhau, hai người sợ hãi khi phát hiện ra hai việc đáng sợ.
Thứ nhất là cô gái ở trước mặt quá bình tĩnh, tiếng hét vừa rồi khẳng định không phải từ trong miệng cô ta phát ra, vậy ai là người kêu?
Thứ hai là Tô Vân Thiều đi đâu rồi? Hai người bọn họ đi tới đi lui liền quên mất sự tồn tại của Tô Vân Thiều.
****
Trong số bốn cô gái tham gia kịch bản giết người này, hai người đã người và một người mất tích.
Cô gái còn lại sắc mặt tối sầm, “Mấy người ở đây đừng đi một mình, còn tôi sẽ đi tìm người”. Cô ta thuận tay đóng cửa hiện trường vụ án lại, khóa cửa rồi rút chìa khóa nhét vào trong túi.
Tần Giản: “Tôi cũng đi”.
Bách Tinh Thần: “Cùng nhau đi!”
Lúc cô gái kia nhét chìa khóa vào trong túi đã lôi ra tấm thẻ cảnh sát, sau đó lại nhanh chóng cất vào, ánh mắt đầy vẻ ẩn ý rồi cất giọng nói “Nghe lời tôi, ở lại đây đi!”, sau đó đã chạy đi.
Cửa phòng đóng lại ngăn cách thi thể và vẻ mặt kinh hãi của hai cô gái trước khi chết, sau khi đám đàn ông bị kinh sợ đã hơi ổn định lại tinh thần.
Chân của chàng trai kia không còn run rẩy như trước, còn người nam trong cặp tình nhân rốt cục cũng buông tha cho người đàn ông đội mũ đang bị ép vào bức tường.
Bách Tinh Thần hỏi ba người bọn họ: “Vừa rồi là ai đã la hét vậy?”
Chàng trai trẻ kia không còn sức lực để nói chuyện, chỉ dùng ngón tay chỉ vào bên trong, người đàn ông đội mũ rốt cục mở miệng, giọng nói khàn khàn: “Chúng tôi đều nghe được tiếng thét truyền đến đây.”
Bách Tinh Thần lại hỏi theo trình tự, có ai vào phòng hay không, ai mở cửa, bọn họ có nhìn thấy hay nghe thấy những chuyện khác thường không.
Nhưng cả ba người đều phớt lờ câu hỏi như cảnh sát đang thẩm vấn của cậu ta, toàn bộ dựa vào tường nghỉ ngơi.
Tần Giản lặng lẽ ra hiệu: “Không sao, tớ đã báo cho anh họ rồi!”
Bách Tinh Thần khẽ gật đầu, tốt nhất là anh Tần Sóc có thể đến càng sớm càng tốt.
Tần Giản lập tức thay đổi biểu tình, vỗ vỗ vai bạn trai của cô gái kia, cảm thán nói: “Người anh em, cậu lợi hại nha, cư nhiên tìm được một nữ cảnh sát làm bạn gái! Cũng không sợ một ngày nào đó hai người cãi nhau, cô ấy không hài lòng sẽ đem cậu vác lên vai quăng ngã sao?”
Theo kịch bản người bị giết chết là các cặp đôi, cần phải mặc đồ thể thao đôi, nhưng đó là chị gái của tôi, chị ruột”. Cậu ta lau mặt, vừa mờ mịt vừa sợ hãi. Bây giờ không nhìn thấy nhưng hình ảnh vẻ mặt kinh hoảng của hai cô gái trước khi chết vẫn còn lởn vởn ở trước mắt cậu ta, hiện tại tâm trí của cậu ta rất loạn.