Trường Tôn Thụy lắc lắc đầu: “Kêu lớn quá sẽ ảnh hưởng đến chị, nên tôi sẽ nhịn.”
“Ngoan.” Tô Vân Thiều không kiên trì nữa, đẩy lưng Trường Tôn Thụy một cái, “Đi thôi, chịu đựng một chút, rất nhanh là có thể gặp lại người thân rồi.”
Nghĩ đến ông bà ngoại và mẹ lúc này vẫn còn đang đợi mình, Trường Tôn Thụy có thêm nguồn dũng khí vô tận.
Chờ Trường Tôn Thụy nhập lại vào cơ thể của mình xong, sắc mặt của Tô Vân Thiều đã trở nên nghiêm túc, móc từ trong túi ra một xấp bùa gọi sét, tuỳ ý vung tay lên, bùa gọi sét tự bốc cháy.
Trong lúc đó, Hằng Thuật đã lùi lại hai bước, duy trì khoảng cách với Tô Vân Thiều. Tuy ông ta nói là muốn bảo hộ cho cô, nhưng cũng không cần đứng gần như vậy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây