Thiên Kim Thật Là Đại Lão Trong Huyền Môn

Chương 3:

Chương Trước Chương Tiếp

Vẽ liên tiếp mười tấm, Tô Vân Thiều gấp bùa bình an thành hình tam giác. Đang gấp đến tấm cuối cùng, bỗng nhiên có hai viên màu vàng nhỏ xuyên qua lớp cửa kính bay vào trong ngực cô.

Tô Vân Thiều giật mình, còn chưa kịp hiểu công đức này từ đâu mà đến, điện thoại đã vang lên, bên trên màn hình đã hiển thị hai chữ rất to: Diêm Vương.

Điện thoại vừa kết nối, một giọng nói lạnh thấu xương vang lên bên tai cô: “Ái chà, nhanh như vậy đã có được công đức rồi à.”

Không hiểu sao, Tô Vân Thiều lại nghe ra trong giọng nói của đối phương có ba phần trào phúng, ba phần trêu chọc, còn bốn phần còn lại......Là đòi mạng.

“Nếu tôi đã đồng ý với ngài, thì sẽ không quỵt nợ.” Hơn nữa, trên đời này làm gì có người dám quỵt nợ của Diêm Vương đại nhân!

Diêm Vương: “Vậy cô nhanh trả nợ cho bổn vương!”

Tô Vân Thiều lấy ra một chiếc hộp gỗ dài bằng nửa cánh tay từ trong vali. Bên trên tấm vải nhung màu đỏ là một cây bút lông đầy những vết nứt.

Kì lạ ở chỗ mặc dù cây bút này có rất nhiều vết nứt nhưng hoàn toàn không gãy. Cô rút ra những công đức vừa nhận được từ cơ thể của mình, những viên màu vàng thuận theo tâm ý của cô nhào vào những vết nứt, trong thoáng chốc những vết nứt nho nhỏ đã biến mất.

Sau khi tận mắt nhìn thấy công đức có tác dụng chữa trị, Tô Vân Thiều liền thở phào nhẹ nhõm, cô có hi vọng trả được nợ rồi.

Đối phương lại hừ lạnh một tiếng, thúc giục nói: “Tiếp tục đi, không được phép lười biếng!” Sau đó nhanh chóng cúp điện thoại.

Tô Vân Thiều: “. . . . . . . “ Giọng điệu này giống như anh ta là cấp trên của cô vậy?

Sau khi trầm mặc hai giây, cô lâp tức ghi chú thêm mấy chữ “đam mê đòi nợ” sau cái tên “Diêm Vương”.

****

Lúc ăn cơm tối, Tô Vân Thiều đã gặp được Tô Húc Dương anh trai ruột và Tô Y Y em gái không cùng huyết thống của cơ thể này.

Vốn dĩ chính là người xa lạ, nếu cứ kiên quyết nói chuyện sẽ càng thêm xấu hổ. Sau khi giới thiệu chào hỏi qua loa cũng chẳng nói thêm được lời nào.

Ăn cơm xong, ông Tô đi đến thư phòng để làm việc, mẹ Tô thì đề nghị bọn nhỏ đi ra ngoài tản bộ.

Bà muốn tạo cơ hội cho ba đứa trẻ có thể nói chuyện với nhau, không ngờ suốt quãng đường đi, điện thoại của Tô Húc Dương không ngừng đổ chuông. Lúc thì nghe điện thoại, lúc thì tin nhắn WeChat, chuông thông báo không ngừng vang lên. Chưa kịp nói hai ba câu đã bị ngắt lời, kế hoạch của mẹ Tô căn bản không thể tiến hành theo dự định.

Sau khi về nhà mẹ Tô tức giận đến mức vừa nhéo lỗ tai của Tô Húc Dương vừa đóng chặt cửa lại. Tô Húc Dương thấy vậy bèn vội vàng xin tha: “Mẹ, em gái đã trở về, lúc này mẹ còn gấp gì chứ?”

“Vậy con nói xem mẹ đang gấp cái gì?” Mẹ Tô đánh con trai một cái, đồng thời tức giận nói: “Vốn dĩ Vân Vân nên được chiều chuộng và lớn lên trong tình yêu thương của mọi người, kết quả bởi vì sơ sẩy của nhân viên y tế, mà con bé bị người khác ôm đi. Con không biết mẹ và ba của con đã từng nhìn thấy cái gì!”

“Ba mẹ nhìn thấy gì?” Tô Húc Dương tò mò hỏi.

Mẹ Tô: “Ở tuổi này, lẽ ra con bé phải chăm chỉ học hành mới đúng, nhưng em gái của con phải trồng rau nuôi gà nuôi vịt, trong nhà cũng không có đồ điện, nấu cơm phải dùng bếp đất và củi khô đấy……”

“Như vậy không phải rất tốt sao?” Tô Húc Dương không rõ: “Mẹ! mẹ không biết đó thôi, hiện giờ muốn ăn gà thả vườn thật sự rất khó, cơm nấu bằng bếp củi còn ngon hơn cơm nấu bằng nồi cơm điện, thậm chí còn có cơm cháy……”

Mẹ Tô chẳng nghe lọt tai được lời nào. Cứ vậy mà đánh mấy cái vào đầu của hắn.

“Mẹ nói như vậy là vì muốn con đu lòng em gái của mình, vậy mà con còn dám ba hoa lắm lời!”

“Mẹ! Hình ảnh ôn nhu dịu dàng mà mẹ xây đựng đã sụp đổ rồi đó!” Tô Húc Dương vừa trốn đòn tấn công từ tay của mẹ mình, vừa khuyên nhủ bà đừng để xảy ra chuyện mẫu tử tương tàn.

Mắt thấy lửa giận của mẹ Tô sắp dâng lên ngút trời, hắn vội vàng quay về hướng cửa kêu lớn: “Tô Vân Thiều!”

Trong nháy mắt mẹ Tô đã lập tức thu tay về, sửa sang lại đầu tóc cùng quần áo, cuối cùng lộ ra một nụ cười dịu dàng. Nhưng vừa quay đầu nhìn lại, đừng nói là Tô Vân Thiều, đến cái bóng của Tô Húc Dương cũng đã chạy mất tăm, làm sao lại không biết bản thân đã bị con trai mình lừa gạt cơ chứ.

Tô Húc Dương vừa về phòng liền lập tức khóa trái cửa, thoải mái nằm dài trên sô pha chơi game. Hắn đeo tai nghe Bluetooth chơi đến mức vô cùng chăm chú.

Ánh sáng trong phòng không đủ, hắn cũng không phát hiện ra có một người giấy nhỏ đang với tay qua khe cửa chui vào trong phòng, cứ sờ tới sờ lui, đi tới đi lui như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Không lâu sau người giấy nhỏ lại chui qua khe cửa đi ra ngoài. Không bao lâu, căn phòng của Tô Y Y ở cách vách cũng có một người giấy nhỏ chui ra. Hai người giấy nhỏ chui vào trong phòng của Tô Vân Thiều theo khe cửa, ngoan ngoãn nhảy vào lòng bàn tay của cô, chúng lắc lư cái đầu nhỏ, tỏ vẻ không thu hoạch được gì.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 31%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)