Tô Vân Thiều đã thành công thuyết phục được bản thân, cô bước lên, nhẹ nhàng ôm lấy anh, khi tay vừa chạm vào vai Diêm Vương thì cô lập tức buông ra.
Chỉ với chút va chạm thân mật này thì Diêm Vương cũng đã rất thỏa mãn rồi.
Hạnh phúc và bất hạnh đều được nhìn ra thông qua sự so sánh.
Nhìn Nhu Mễ trốn ở một bên tức giận đến xù lông, rồi nhìn Viên Viên mặt không cảm xúc gặm cây trúc ở đằng sau bụi cây, chẳng phải anh đã hạnh phúc hơn nhiều khi được cô ôm sao?
Diêm Vương: Phải thông minh như bổn vương này!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây