Không bao lâu, Tần Giản cùng Bách Tinh Thần trở lại, còn mang đến một bình hoa cúc cùng một bình cẩu kỷ.
Tần Giản ném hoa cúc và cẩu kỷ vào trong coca lạnh, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Chúng ta ăn thì ăn, vẫn phải dưỡng sinh một chút”.
Tô Vân Thiều: “...... “
Sức ăn của Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa không lớn, vẫn luôn giữu dáng nên sợ không dám ăn nhiều thịt nướng, chỉ nhặt cà nướng và nấm kim châm nướng và các loại rau dưa ăn, thịt và tôm hùm một chút cũng không đụng vào.
Tô Vân Thiều ăn đến say sưa, thỉnh thoảng trả lời một chút vấn đề của Tần Giản.
Đáng tiếc, bữa ăn khuya này lại không được yên ổn.
Một đám thanh niên ăn mặc dáng vẻ lưu manh đi tới quán ăn vặt này, cười hì hì chỉ trỏ bảng hiệu của chủ quán.
dÁnh mắt Tô Vân Thiều quét qua mặt đám thanh niên kia, nhẹ giọng nói: “Lấy máy quay lại cảnh bên kia đi”.
Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa lập tức lấy điện thoại di động ra, Tần Giản và Bách Tinh Thần đổi vị trí, đưa lưng về phía đám thanh niên kia, ch lại động tác quay phim của hai người.
Thấy bốn người bọn họ ăn ý như thế, Tô Vân Thiều cũng an tâm, nhìn đám thanh niên kia ngồi xuống gọi món ăn, chưa được hai miếng bỗng móc từ trong túi lấy ra mấy con ruồi bọ ném vào trong canh tôm hùm quấy một chút rồi vớt ra.
Sau đó cãi cọ ồn ào, ầm ĩ cả lên.
“Ông chủ, tôm hùm nhà ông sao lại có ruồi? Mất vệ sinh như này, ăn vào có vấn đề thì làm sao?”
Tần Giản: “*?
Lôi Sơ Mạn: “Muốn lừa tiền thuốc men phải không?
Bách Tinh Thần: “Có thể là do ai đó kêu tới quấy rối”.
Triệu Tình Họa: “Cũng có thể là bọn họ cố ý tới gây sự?”
Mọi người ngoài dự đoán lại rất bình tĩnh, dù là trong tay có sẵn chứng cớ cũng không vội vã xông lên giúp chủ quán giải quyết phiền toái.
Tô Vân Thiều cũng buông xuống tay đang định niệm thần chú, quyết định xem bọn họ sẽ làm gì.
****
Vừa nghe trong món tôm hùm có ruồi bọ, tất cả khách hàng trong quán ăn khuya đều dừng động tác lại.
Khách hàng vội đứng phắt dậy khỏi chỗ ngồi, muốn tìm ông chủ để hỏi cho ra lẽ.
Bình tĩnh nhìn lại đống tôm hùm ở trước mặt, không tìm được thứ gì, chỉ đứng một bên thờ ơ quan sát.
Đám thanh niên la hét để gây sự chú ý với thực khách, sau đó im lặng, bọn họ ngồi bắt chéo chân chờ đợi ông chủ đi tới.
Ông chủ và đầu bếp nghe được động tĩnh thì vội vàng đi tới, thấy tình hình ngày càng trở nên nghiêm trọng.
Ông chủ ôn hòa nói: “Nhà bếp và đồ ăn của quán tôi đều rất sạch sẽ, có lẽ vừa rồi ruồi bọ đã vô tình bay vào?”
Đầu bếp thì nóng tính hơn, suýt chút nữa đã chỉ thẳng vào mặt đám thanh niên ăn vạ mà chửi: “Nhà bếp của chúng tôi rất sạch sẽ, không thể có ruồi bọ!”
Nhóm thanh niên một mực khẳng định ruồi bọ được tìm thấy khi bọn họ đang ăn tôm hùm.
Có người liên tục phun nước miếng, cũng có người tỏ ra ghê tởm liên tục nôn khan, làm cho những thực khách khác cũng cảm thấy tởm lợm theo, không muốn ăn nữa, Tần Giản cũng bị ảnh hưởng theo đám đông.
Ông chủ rất lo lắng, liên tục khẳng định rằng vệ sinh trong quán luôn được đảm bảo, trong lòng cũng rất sốt ruột.
Đám người này cố ý tới đây gây sự, nếu thái độ của ông quá cứng rắn, trong cơn nóng giận bọn họ có thể động tay động chân khiến khách hàng bị thương, ông sẽ gặp rắc rối lớn hơn.
Nhưng nếu ông dùng cách miễn trả tiền cho hóa đơn này để bồi thường thì tương đương với việc thừa nhận vệ sinh trong quán không được sạch sẽ, sắp tới vừa đúng mùa BBQ và mùa tôm hùm đất, nhất định việc kinh doanh sẽ bị ảnh hưởng, không nhanh chóng giải quyết, ảnh hưởng sẽ ngày càng lớn hơn.
Tô Vân Thiều ngồi bên cạnh bàn của đám thanh niên nọ, trên mặt lộ ra sự tức giận như nhìn thấy một thứ gì đó rất đáng ghét.
Lúc này, sắc mặt của một thanh niên tầm mười bốn, mười lăm tuổi bỗng nhiên thay đổi, đột nhiên cậu ta ôm bụng kêu đau, liên tục lăn lộn trên mặt đất.
“Gọi xe cứu thương!” Mặt ông chủ trở nên tái nhợt.
Cho dù nguyên nhân cậu bé này bị đau bụng là gì, thì chuyện xảy ra tại quán của ông, nhiều người theo dõi như vậy, thì chiếc mũ vệ sinh bẩn này nhất định không thể hất xuống đất được.
Hiện giờ, ông chủ chỉ hy vọng có thể kiểm soát được tầm ảnh hưởng của chuyện hôm nay đến mức thấp nhất, tránh để tổn thất quá lớn.
Tần Giản: “Hừ, đồ ăn vạ!”
Triệu Tình Họa: “Nhỡ đau bụng thật thì sao?”
Lôi Sơ Mạn: “Cũng trùng hợp quá nhỉ?”
Bách Tinh Thần: “Nếu trước khi đến đây đã cố tình ăn phải đồ hỏng để đau bụng thì sao, đúng là hạ vốn gốc mà.”
Cuộc thảo luận biến thành tranh luận, bởi vì thời điểm cậu nhóc kia kêu đau bụng thật sự quá trùng hợp, bốn người càng cho rằng đám lưu manh đang diễn trò để ăn vạ, cậu bé và đám thanh niên ở bàn bên cạnh đã bàn bạc với nhau từ trước rồi.