“Sao em còn ở đây?”
“Chờ anh.” Tần Giản vừa cười vừa khoe, “Thế nào? Bạn học của em rất lợi hại đúng không?”
“Ừ, tuyệt vời, rất tuyệt vời.” Tần Sóc không thể tiết lộ tình tiết của vụ án, nhưng hiện tại thái độ của anh rất thoải mái hoàn toàn khác với lúc trước đủ để giải thích kết quả - Bùa nói thật đúng là danh xứng với thực.
“Cho anh phương thức liên lạc với bạn học của em đi.”
Tần Giản không đồng ý ngay mà gửi tin nhắn vào nhóm để hỏi trước: [ Anh của tớ muốn phương thức liên lạc của cậu, tớ có thể đưa WeChat của cậu cho anh ấy không? ]
Tô Vân Thiều: [ Được ].
Sau khi thêm bạn tốt, trước tiên Tần Sóc nói lời cảm ơn, sau đó mới hỏi có thể xin thêm một ít bùa trắng không, đương nhiên là sẽ trả tiền chứ không phải xin không.
Có thể bắt tội phạm sớm hơn và giảm số lượng nạn nhân thì Tô Vân Thiều cũng nhận được công đức.
Nhưng cô không thể miễn phí cung cấp bùa nói thật, phải bàn bạc kĩ càng.
Buổi chiều, hai người gặp mặt tại một quán cà phê.
Tô Vân Thiều không nói gì, trực tiếp lấy ra một chồng bùa nói thật, “Giúp em một việc, em sẽ không lấy tiền của anh“.
Tần Sóc không vội trả lời, chỉ nói: “Em nói trước đi“.
Tô Vân Thiều: “Nguyên nhân chết chân chính của gia đình bốn người kia“.
“Em hỏi cái này để làm gì?”
“Em đã hứa sẽ giúp bọn họ tìm ra nguyên nhân chết.”
Tần Sóc nghĩ tới việc này đã được nhắc tới trong lịch sử trò chuyện của nhóm WeChat, nhưng mà... “Chúng tôi có quy định không thể tiết lộ chi tiết vụ án cho người bình thường“.
Cảnh sát có nguyên tắc riêng và bọn họ nhất định phải tuân theo, Tô Vân Thiều sẽ không ép buộc Tần Sóc vi phạm nguyên tắc.
“Có thể nói cho đương sự quỷ không?”
Tần Sóc lần đầu nghe đến thuật ngữ “đương sự quỷ”, không khỏi có chút nghẹn họng.
“...không có trong quy định.”
Tô Vân Thiều khẽ mỉm cười: “Thành giao“.
****
Đa số các quỷ hồn đều sợ ánh nắng mặt trời và chỉ xuất hiện vào ban đêm, chúng ẩn náu vào ban ngày và có tìm cũng không thể thấy.
Cả hai hẹn nhau đến hiện trường vụ án vào lúc tám giờ tối - ngôi nhà được cho là bị ma ám.
Bước vào phòng ngủ chính trên lầu hai, Tần Sóc liếc nhìn thêm vài lần quán trà trên ban công, nơi được cho là đang ngồi của một gia đình tứ quỷ, nhưng không thấy gì cả.
“Có quỷ ở đây sao?”
Tô Vân Thiều: “Vâng.”
“Vậy ta liền bắt đầu?” Tần Sóc vô duyên vô cớ nhận được mười tấm Chân ngôn phù, thực sự là xấu hổ không làm được, liền từ trong túi móc ra chứng minh thư đưa cho xem.
Tô Vân Thiều: “Đội phó Tần, để tôi mở mắt âm dương tạm thời cho anh.”
“Mắt âm dương?” Tần Sóc rất tò mò, bất chấp giá trị xã hội chủ nghĩa cốt lõi của mình, “Loại có thể nhìn thấy quỷ?”
“Dùng một lần.” Trước khi bắt đầu, Tô Vân Thiều dặn dò,
“Người thường gặp quỷ sẽ dễ bị âm khí ảnh hưởng xấu tới cơ thể, vậy nên ngày mai anh hãy tắm nắng nhiều hơn chút.”
Tần Sóc nghe theo, kì thực anh cảm thấy nếu mình có thể nhìn thấy quỷ một lần để hiểu rõ hơn, thì ảnh hưởng sức khỏe một chút cũng không vấn đề.
Tô Vân Thiều giả vờ làm một thao tác nhỏ, chạm vào lông mày của Tần Sóc, một giây sau tầm nhìn của anh ta đột nhiên mờ đi, giống như máy ảnh đã thêm một bộ lọc làm tối.
Không chỉ vậy, anh còn nhìn thấy một thứ mà trước đây anh không có - một gia đình gồm bốn con quỷ trốn trong một góc đang run rẩy.
Tần Sóc: “...”
Anh đã xem phim ma và phim kinh dị, những bóng ma quỷ trong đó đều nhợt nhạt, dữ tợn và u ám không, anh không bao giờ nghĩ rằng ma quỷ mình nhìn thấy trong hiện thực lại nhát gan như vậy.
Rồi cảm thấy thật nực cười khi còn nhỏ bị sợ hãi bởi những bộ phim ma và trốn trong chăn và không dám ngủ.
“...Chuyện gì đã xảy ra với họ vậy?”
“Sợ anh đó.” Tô Vân Thiều nói, “Anh đã phá nhiều vụ án, dương khí trên người rất mạnh, ma quỷ bình thường rất dễ bị thương nếu đến gần anh“.
Nghe vậy, Tần Sóc mỉm cười và nắm chặt tay, trông có vẻ phấn khích.
“Điều đó có nghĩa là tôi có thể đấm một cú vào những con quỷ kia?”
Một nhà bốn con quỷ âm thầm thu mình vào trong góc, bọn họ mới thành quỷ không lâu, lần đầu tiên biết lòng người trên đời hiểm ác cỡ nào!
Tô Vân Thiều: “...”
Tần đội phó dũng khí quá lớn, cô không dám nhiều lời nữa, sợ một ngày nào đó anh sẽ dùng chính nghĩa của mình đi loại trừ một đám ma quỷ mà không chút sợ hãi.
“Chính sự quan trọng hơn.”
Tần Sóc bừng tỉnh: “Đúng vậy”.
Sau đó không quan đến gia đình kia đang co rúc trốn tránh hay đang nghe, nói về vụ thảm án.
“Theo kết quả giám định pháp y, cả bốn người trong gia đình này đều chết vì mất máu quá nhiều. Trong máu chứa một lượng lớn alprazolam, đây là một loại thuốc ngủ. Họ đã chết trong trạng thái mê man trong giấc ngủ. Trước mắt phía cảnh sát đang phỏng đoán nghi phạm chính là nữ giúp việc trong nhà, cũng chính là ngừơi có quan hệ bất chính với người chồng.”