“Nếu ông ta thực sự là người si tình như thế, cần gì phải giả vờ giả vịt, chờ đến khi cô chết đi mới làm ra những chuyện như vậy? Trong hơn hai trăm năm qua, hà tất gì ông ta phải cưới vợ hết lần này đến lần khác, đoạt xác của chính con cháu mình để sống tạm bợ qua ngày? Hà tất gì vất vả vây giữ hồn phách của cô như vậy, khiến hồn phách của cô không thể tiến vào luân hồi, trên vai phải gánh hàng ngàn, hàng vạn mạng người và biết bao tội nghiệt?”
Câu sau có sức mạnh hơn câu trước, câu sau khiến người ta thanh tỉnh hơn câu trước.
Trên má phải của cô ta tiên cá chảy xuống một giọt nước mắt, hóa thành một viên ngọc trai, “lạch cạch” rơi xuống.
Tô Vân Thiều:!!!
Mẹ kiếp, trong lúc nhất thời Tô Vân Thiều không biết nên cảm thán cô ta tiên cá này vẫn chưa chết, hay là cảm thán nước mắt của cô ta tiên cá thực sự có thể biến thành ngọc trai, hoặc là khen ngợi Cố Trường Trạch quả thật có bản lĩnh, có thể làm cho một người đã biến thành xương khô vẫn sống lại được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây