Nghe Cát Nguyệt bình tĩnh kể lại mọi chuyện, cha mẹ Ái Nhi từ khiếp sợ và nổi giận khi biết con gái của mình bị người ta đối đãi như vậy, rồi lại chuyển sang hối hận và đau khổ, vì bản thân họ là cha mẹ mà không thể bảo vệ con gái của mình an toàn, sau lại đau lòng khôn nguôi vì con gái đã không cần cha mẹ nữa, cũng không có suy nghĩ muốn nhận lại bọn họ.
Mẹ Ái Nhi vừa khóc vừa nói: “Làm sao chúng ta lại không tin con chứ? Năm con chết, trưởng thôn đã từng nói với mẹ, bà ta nói con chết rồi, bảo cha mẹ không cần chờ đợi con về nữa. Mẹ, lúc ấy mẹ còn nói, con mới chỉ hai mươi tuổi mà thôi, còn đang ở độ tuổi tươi đẹp như thế, sao có thể nói chết là chết được?”
Cha Ái Nhi: “Chúng ta đã chửi rồi, hỏi rồi, làm loạn rồi, nhưng làm thế nào trưởng thôn cũng không chịu nói ra con đã chết như thế nào, cuối cùng bị ép hỏi quá thì bà ta nói con bị bệnh mà chết.”
Tô Vân Thiều và Cát Nguyệt cũng chưa từng nghĩ bên trong còn có chuyện như vậy, chẳng trách năng lực tiếp nhận của cha mẹ Ái Nhi lại mạnh như thế, hoá ra bọn họ đã sớm biết được một phần rồi, chỉ là chưa thể tin tưởng hoàn toàn mà thôi.
Cát Nguyệt đang muốn nhắc về chuyện của Cố Trạch, thì thấy trong mắt mẹ Ái Nhi lộ ra sự hận thù, sự thù hận này rất mãnh liệt, khiến cho Cát Nguyệt nhìn còn cả kinh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây