“Cha, mẹ…”
Miệng của bộ xương khô lúc đóng lúc mở, từ trong đó truyền ra một giọng nói quen thuộc, đó là cô con gái mà họ đã lâu không gặp kể từ khi tách thôn.
Mẹ Ái Nhi không còn chạy nữa, vừa dừng lại đã bị cha Ái Nhi ở phía sau chạy vượt qua.
Mẹ Ái Nhi không buồn để ý đến người chồng nhát gan của mình, chỉ nhìn vào bộ xương khô gầy gò mặc quần áo chạy càng ngày càng gần, bà ta càng nhìn lại càng cảm thấy quen thuộc đến kỳ lạ.
“… Con là Ái Nhi sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây