“Không cần trả tiền, ở chỗ chúng tôi khó khăn lắm mới có người ở bên ngoài tới, thêm chút náo nhiệt cũng khá tốt. Đồ tôi nấu cho mọi người ăn đều là những thứ trong nhà tự trồng được hoặc đánh bắt từ biển về, không đáng bao tiền cả.” Ái Nhi nhanh chóng dọn xong bàn, đổ đi thức ăn còn thừa trong đĩa và xương cá, ngay sau đó liền nghe được tiếng nước từ phòng bếp truyền đến.
Ba người Tuệ Tâm nhìn nhau, bắt đầu mở lại khung chát trong Wechat, sau đó mới nhìn thấy tin nhắn Tô Vân Thiều gửi cho bọn họ từ hai phút trước.
Tô Vân Thiều: 【 Nếu một hai người thành công mượn mệnh có lẽ còn có khả năng, nhưng nếu tất cả những người trong một thôn đều làm như vậy, thì phương pháp mượn mệnh so với phương pháp lúc đầu mà tôi gặp phải nhất định dễ dàng sử dụng và phổ biến hơn nhiều. 】
Phương Hữu Đức: 【Làm gì cũng không đến mức ăn một bữa cơm ngủ một giấc liền có thể mượn mệnh đi? Vậy cũng quá dễ dàng rồi, cứ như vậy cả nhân gian lẫn địa phủ đều sẽ loạn mất. 】
Tuệ Tâm: 【 Tôi chưa từng nghe qua phương pháp thi thuật đơn giản đến như vậy, nhưng thiên hạ rộng lớn, việc lạ gì cũng có, thôn Trường Thọ có thể bảo tồn hoàn hảo đến thế, có lẽ sẽ có lưu lại đồ vật từ mấy trăm năm về trước. Lúc linh khí dồi dào, loại bùa che trời có thể che đậy được cả cảm giác của Thiên Đạo, vậy nên việc dựa vào bùa chú mượn thọ mệnh cũng có thể thực hiện được. 】
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây