Uông Minh Nguyệt đột nhiên trở nên hiền từ, tiến đến ôm chầm lấy Sở Hướng Nam rồi khóc: “Kiều Kiều gặp nạn rồi, con bé phải làm sao đây, Hướng Nam, con phải giúp con bé.”
Sở Hướng Nam đẩy mạnh bà ta ra, ghét bỏ phủi phủi tay áo bị Uông Minh Nguyệt chạm vào, hỏi: “Con còn một cái chân lành lặn, bồi thường cho con gái bảo mẫu yêu quý của mẹ, đủ chưa? Mẹ?”
Uông Minh Nguyệt lùi lại mấy bước, định mắng chửi, nhưng nhìn thấy ánh mắt của con trai, lại bị dọa sợ, không nói tiếng nào lủi về phòng, đầu óc choáng váng, ngã xuống giường, cảm thấy buồn nôn, muốn nôn.
Lần này bà ta thật sự bị bệnh.
Ôm lấy ngực, trái tim đập thình thịch, tai ù đi, giống như chỉ cần há miệng, trái tim sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây