Nghe Uông Minh Nguyệt khóc lóc kể lể, chẳng khác nào đang khoe khoang cuộc sống hạnh phúc của Sở Kim Hạ.
Sở Kiều Kiều cúi đầu, thịt bên má run lên, ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm mặt đất.
Sở Kim Hạ là cái thá gì chứ, ở nông thôn chỉ mới học lớp xóa mù chữ, sao xứng với một nữ sinh tốt nghiệp trung học như cô ta.
Cố Bách Thanh bị mù sao? Sao lại thích người phụ nữ độc ác đến mẹ ruột cũng không nhận như vậy.
Sở Kiều Kiều nắm chặt cổ họng, thở ra một hơi: “Con thật sự lo lắng anh rể sẽ cưng chiều chị ấy như vậy, ắt có mầm tai họa.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây