Sở Kim Hạ thở dài một tiếng, buông quần áo trong tay, mặt mày ủ rũ, “Bây giờ bố vẫn chưa biết chuyện hoán đổi, cháu không biết phải nói thế nào, sợ bố buồn.”
Bà cụ Sở vỗ vỗ tay Sở Kim Hạ, nói: “Duyên phận, chúng ta chính là có duyên phận bà cháu. Ân dưỡng lớn hơn ân sinh, con nghĩ thế nào bà đều ủng hộ, nhưng con có thể không nhận bất kỳ ai, không thể không nhận bà nội này.”
Sở Kim Hạ trợn tròn mắt, nắm chặt tay bà: “Bà nội, bà nói gì vậy, cháu còn đang nhớ mấy thứ kim ngân châu báu, đồ cổ, tranh chữ của bà đây này? Cháu mà dám không nhận bà, mấy bảo bối đó không phải đều mang họ người khác hết sao, lúc đấy cháu còn yên tâm được nữa à.”
Năm nay Bà cụ Sở sống cực kỳ vui vẻ, nhìn trẻ ra cả chục tuổi, bà hăng hái vung tay lên, nói: “Ha ha! Yên tâm đi, trên cái hộp đó đều đã viết tên cháu cả rồi, ai mà cướp được.”
Sở Kim Hạ cao hứng cười thành tiếng: “Ha ha, thật ạ, bà đừng lừa cháu đấy nhé, cháu tin thật đấy.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây