Phương sư trưởng nói: “Cháu có thể nghĩ như vậy là rất tốt, làm việc phải thật chắc chắn, từng bước một, cũng không nên đi bước quá lớn.”
Cố Bách Thanh ném ván bài trên tay xuống, vừa xào bài vừa nói: “Mỗi người đều có sở trường, có lẽ vợ cháu có năng khiếu kinh doanh thiên bẩm, cháu không hiểu nổi những việc cô ấy làm, nhưng cô ấy luôn thành công. Có người nói thì hay lắm, nhưng làm thì lại rối tinh rối mù.”
“Vậy thì tốt.” Phương sư trưởng lấy một điếu thuốc, Cố Bách Thanh cầm bật lửa châm cho ông, tiện tay cất bao thuốc vào túi.
Phương sư trưởng vừa cười vừa nói: “Cậu còn lấy thuốc của tôi cơ đấy.”
Cố Bách Thanh cười gượng: “Cháu thuận tay thôi, thuốc đặc biệt này hút ngon hơn thuốc ngoại nhiều, mà cháu lại không có chỗ mua.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây