Chính em nhất quyết muốn đuổi việc người mẹ tôi đã mời đến, tự mình mời Vương Tiểu Thảo về nhà làm bảo mẫu, mới khiến cho Hạ Hạ bị đưa về vùng quê nghèo khổ, phải chịu nhiều khổ sở như vậy.
Nó hận em là chuyện đương nhiên, chính em dẫn sói vào nhà, chính em không phân biệt được thật giả, chính em bị ma quỷ ám ảnh, cho dù biết ai mới là con gái ruột của mình, em vẫn một mực yêu thương đứa con gái giả, em còn có thể trách nó hận em sao?”
Uông Minh Nguyệt kích động nhảy xuống giường, tay vỗ vào tủ đầu giường, mắng: “Vậy con bé đó cho tôi cơ hội sao? Nó vừa về đã cười nhạo tôi, liền mắng tôi, cho dù tôi là mẹ nó đã tỏ vẻ rất nhiều lần rồi, cũng đưa qua rất nhiều cành ô liu, chủ động cúi đầu với nó, đứa con gái nghịch ngợm này cũng vĩnh viễn không tha thứ cho tôi.
Nó dựa vào cái gì mà làm như vậy, tôi cho nó sinh mệnh, tôi là mẹ của nó, tôi đánh chết nó cũng không quá đáng, dựa vào cái gì mà vì một cái không phải lỗi của tôi, nó hận tôi kiên quyết như vậy.”
Sở Thiên Nhất định nói lý với vợ: “Con bé có bản lĩnh, người có bản lĩnh tính tình lớn một chút cũng nên, người có bản lĩnh thì phải được người ta dỗ dành, được người ta nâng niu trong lòng bàn tay. Em không nâng nó thì nó sẽ nâng người ngoài, đó chính là lỗi của em.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây