Bà Lý rưng rưng nước mắt, bà thật sự đau lòng: “Năm đó con sinh ra không lâu, khắp nơi đều xảy ra chiến tranh, mẹ phải cõng con trên lưng, bồng con trên tay chạy nạn, vất vả như vậy nhưng chưa bao giờ để các con phải nhịn đói, nuôi nấng ba anh em khôn lớn, mẹ chưa từng bạc đãi bất kỳ ai trong số các con.”
“Anh cả con lớn hơn con một chút, mới mười hai, mười ba tuổi đã phải gánh vác gia đình, kiếm được gì ăn cũng đều nhường cho hai em, từ nhỏ nó đã phải trộm cắp, lừa gạt để nuôi nấng các em, Đại Ngưu tuy là anh con, nhưng cũng giống như cha của con vậy, Tam Ngưu, con thật không có lương tâm.”
Lý Nhị Ngưu nghe những lời này, trong lòng vô cùng đau xót, lập tức quỳ xuống: “Mẹ, mẹ đừng buồn, đều là lỗi của chúng con, con sẽ nói với Tam Ngưu.”
Bà cụ già nước mắt lưng tròng: “Các con đều nợ anh cả, năm đó gia đình nghèo khó, làm lỡ mất tuổi trẻ của nó, người ta mười sáu, mười bảy tuổi đã lấy vợ, nó phải đến hai mươi lăm tuổi mới lấy được vợ...”
Nghe vậy, ai mà không tấm tắc khen Lý Đại Ngưu vĩ đại, Nhị Ngưu, Tam Ngưu nếu không hi sinh cho gia đình này đến chết thì thật là bất hiếu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây