Dù phải trả giá bao nhiêu, cũng phải xoa dịu bà lão này, chờ sau khi mọi chuyện lắng xuống, sẽ tính sổ sau.
Thi Kim Hoa nói: “Lúc nào cũng bắt chúng tôi nể mặt, vậy có ai nể mặt chúng tôi chưa! Tôi là một người dân quê mù chữ, là dân đen, là người các người phải bảo vệ, nhà của người giàu có thiếu gì chỗ mà thuê, tại sao lại cứ phải ức hiếp chúng tôi. Tôi không hiểu, cũng không muốn nể mặt những kẻ khoác lác các người.”
Trương Phượng Chi phái người đi thương lượng với hai nhà còn lại, hai nhà kia đều đồng ý nhận tiền bồi thường, chuyển nhà, không kiện cáo gì nữa.
Nhưng Thi Kim Hoa không đồng ý.
Bà nhìn thấu tương lai, bà không còn tương lai nữa, chỉ còn cái mạng già này, muốn liều mạng với bọn họ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây