Sở Kim Hạ khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Loại người như các người, chỉ coi trọng lợi ích! Nếu Uông Minh Nguyệt ở đây, cô dám rơi một giọt nước mắt vì Vương Tiểu Thảo sao? Nếu cô dám, chúng ta đến hỏi thẳng bà ta.”
Sở Kiều Kiều im thin thít.
“Đồ vong ân bội nghĩa, cho dù bà ta là tội phạm, nhưng bà ta là người yêu thương cô nhất trên đời, ngoài bà ta ra, sẽ không có ai yêu thương cô vô điều kiện như vậy. Tình cảm của Uông Minh Nguyệt dành cho cô, chưa bằng một phần trăm của Vương Tiểu Thảo.”
Trương Phượng Chi nói: “Đó là mẹ ruột của cô.”
“Bà ta không xứng! Cả đời này tôi sẽ không bao giờ nhận bà ta.” Sở Kim Hạ nói: “Anh đừng có suốt ngày tỏ vẻ tôi muốn tranh giành tình cảm với cô ta, nhà họ Sở đối với tôi chẳng đáng một xu, ông cụ Sở mất rồi, nhà họ Sở cũng xuống dốc, cả đám vô dụng, chỉ có loại người bất tài như anh mới nghĩ bám víu vào đấy.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây