“Chỉ là tò mò không biết khi cô ngẩn người thì còn nhìn thấy tôi không.” Nhan Trường cười hì hì, nhét khay đồ ăn vào tay Giang Mạc Mạc, hai tay anh ta giấu vào tay áo, nằm ngả xuống ghế bập bênh: “Cô nhìn mà xem, suốt ngày ủ rũ lo nghĩ, trông còn áp lực hơn cả Tổng Thống ấy.”
Giang Mạc Mạc bật cười, rồi lắc đầu cầm bát cháo lên tu ừng ực mấy ngụm, lúc này mới nhận ra mình thực sự rất đói bụng.
“Quả nhiên lao động trí óc rất hao năng lượng.” Giang Mạc Mạc vừa lẩm bẩm vừa nhét hết đồ ăn trong khay vào miệng, rồi thở phào một cái, cảm thấy đầu óc đã tỉnh táo hơn rất nhiều.
Cô phủi tay đứng dậy vặn người một chút rồi chào tạm biệt Nhan Trường, chuẩn bị rời đi.
“Thật ra cô có thể ở lại đây lâu dài, chỗ này rất an toàn, không có ai tới đâu.” Nhan Trường đứng dậy, muốn giữ cô lại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây