Một luồng sáng vàng lóe lên, hồn phách của Ôn Bắc Lộc dần tách khỏi thân xác.
Hồn phách của Ôn Bắc Lộc xuyên qua căn nhà gỗ, bay vào giữa cơn mưa gió. Nước mưa xuyên qua hồn thể nhưng không thể gây tổn thương cho cô.
Hồn phách cô bay cao lên, tiến về phía biển nơi dày đặc mây đen.
Dưới lớp mây đen dày đặc, mặt biển đã hình thành vòi rồng. Vùng biển xung quanh tràn ngập oán khí, sát khí, yêu khí, và cả quỷ khí, tất cả hòa quyện thành một khối.
Ôn Bắc Lộc vận dụng mắt thần, nhìn rõ ràng dưới lòng biển. Một con quái vật với thân hình vảy lấp lánh, đầu người đuôi rắn đang ẩn mình trong xoáy nước.
Khác với hình ảnh mỹ nhân ngư trong thần thoại phương Tây, quái vật này có ba cái đầu, trông giống như con giao ba đầu trong truyền thuyết.
Ôn Bắc Lộc thầm nghĩ, sao yêu quái xuất hiện ở thế giới này nhiều như vậy chứ? Không ai ra tay xử lý hay sao?
Hơn nữa, con yêu quái này có ba cái đầu, rõ ràng đã có đạo hạnh đáng kể.
Theo quan sát của cô, mực nước biển quanh đảo đã dâng lên nhiều, khu rừng họ từng đi qua trước đó giờ đã ngập trong nước, và chiếc tàu của tổ chương trình neo ở gần đó đang bị vòi rồng chặn lại, không rõ phương hướng, không tự bảo vệ được.
Nếu để con yêu này tiếp tục tác quái, cả đoàn chương trình sẽ gặp nguy.
Ôn Bắc Lộc giờ đang ở trạng thái linh hồn, không thể sử dụng pháp khí, chỉ có thể dùng linh hồn để thi pháp đuổi yêu.
“Trời đất chuyển động, gió sấm cùng khởi, âm dương hỗ trợ, trước đóng sau mở. Khẩn cầu chư thần, lửa thiêng thúc giục. Phong Bá Vũ Sư, lập tạo long đài. Ngọc Hoàng ban chỉ, không được trái thời. Lập tức tuân lệnh!”
Theo câu chú và ấn kết của cô, trời vang lên tiếng sấm ầm ầm, muôn vàn tia sét tím xuyên qua mây đen, giáng thẳng xuống biển, dậy sóng mênh mông.
Con giao ba đầu vừa chuẩn bị thưởng thức hồn sống mình khổ sở câu kéo, thì bất ngờ bị sét đánh trúng, vảy trên người cháy đen.
“Grào!”
Giao ba đầu gào lên giận dữ.
Ôn Bắc Lộc mượn thế đất trời, dẫn sét xuống, thiên lôi phủ kín cả vùng biển, khiến yêu quái không còn chỗ dung thân. Giao ba đầu đành từ bỏ hồn sống trong tầm tay, giương vũ khí lên đối chiến.
Biển cả cuộn trào, quái vật đầu người đuôi rắn đạp sóng tiến đến.
“Cầm cái đinh ba là đòi giả mạo Hải Vương hả? Giữa ban ngày cũng dám gây sóng gió, xem bà cô mày không tồn tại à!”
Ôn Bắc Lộc rất bực tức, bản thân vốn đã chồng chất oán khí của kẻ làm công, nay lại gặp quái vật ra quấy phá.
Giao ba đầu đã có linh trí, nghe lời cô nói, nó thoáng ngẩn ra rồi tức giận đến bốc khói.
Một hồn sống bé nhỏ mà cũng dám lớn lối với Long gia của ngươi à!
Giao ba đầu giương đinh ba tấn công Ôn Bắc Lộc, miệng gầm lên: “Chính là ngươi dẫn sét tới à? Đáng chết đáng chết, đợi lão gia bắt được ngươi, ta nhất định sẽ xé nát hồn phách ngươi, cho ngươi không bao giờ siêu thoát!”
Bình thường nó không quan tâm đến hồn sống, nhưng hôm nay nó phát hiện một người đặc biệt, chỉ cần nuốt linh hồn đó, không chỉ công lực tăng mạnh mà còn có thể thuận lợi vượt qua kiếp nạn nghìn năm.
Nó đã nhọc công câu hồn phách đó đến đây, chỉ chờ thưởng thức, lại vô cớ bị sét đánh.
Nó cảm nhận được năng lượng mạnh mẽ trong hồn phách cô gái này, không rõ lai lịch nhưng chắc chắn là đạo sĩ mà nó căm ghét nhất.
Giao ba đầu vẫy đuôi quấy nước, một đợt sóng lớn cuồn cuộn ập về phía Ôn Bắc Lộc.
Ôn Bắc Lộc đang trong trạng thái linh hồn nên không chiếm ưu thế trong giao đấu.