Thiên Kim Giả Với Mười Tám Tài Nghệ Chinh Phục Âm Dương

Chương 49:

Chương Trước Chương Tiếp

Gió biển thổi đến, nhiệt độ giảm xuống.

Mọi người thu gom dụng cụ ăn uống dùng một lần, bao bì, rác thải nhà bếp vào túi rác.

Gió lạnh hơn, tất cả vào lều mặc thêm áo khoác. Khi họ quay ra, trời bỗng nhiên u ám, mây đen cuồn cuộn nhanh chóng bao phủ khắp đảo.

“Trời sắp mưa rồi à?”

Hạng Ninh nhìn về phía nhân viên tổ chương trình.

Nhân viên cũng đang gấp rút liên lạc với tổ đạo diễn. Họ đã xem dự báo thời tiết, mấy tuần tới đảo Hải Loa lẽ ra đều có nắng đẹp.

Nhưng cơn gió này và đám mây đen ùn ùn kéo đến, không giống là sẽ không mưa.

Vù vù vù! Rào rào!

Gió rít từng cơn, thổi qua rừng cây tạo nên tiếng xào xạc.

Cát sỏi trên đỉnh núi bị gió cuốn lên, đập vào mặt đau rát.

“Tút tút tút... mọi người...”

Điện thoại chỉ nối được vài giây thì mất tín hiệu.

“Tín hiệu không ổn lắm, các khách mời vào lều đi! Chúng tôi đã đóng cọc chắc rồi, chắc chắn có thể chắn được gió mưa!”

Nhân viên hét lớn trong gió dữ.

Lời vừa dứt, mưa như trút nước đổ xuống, những người quay phim vội vã che máy chạy vào lều.

Trong phòng livestream, hình ảnh tối dần, chỉ thấy bóng người lố nhố, cảnh hỗn loạn.

Vài giây sau, tín hiệu hoàn toàn mất, livestream bị gián đoạn.

[Trời ơi, có cần báo cảnh sát không đây.]

[Thời tiết trên đảo thất thường quá, ban ngày còn nắng chói chang.]

[Chắc tàu tiếp ứng của chương trình ở gần đó, sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ.]

[Mưa bão này làm tôi nhớ đến truyền thuyết về hải yêu.]

[Công nhận... vùng biển quanh đảo Hải Loa trước đây là khu vực không người đấy.]

[Hy vọng mọi người không sao, đợi chương trình ra clip hậu trường vậy.]

Dù nguồn phát sóng bị cắt, nhưng máy quay vẫn ghi hình, chắc chắn sẽ ghi lại một số cảnh. Sau này tổ chương trình sẽ biên tập lại và đăng như một phần nội dung đặc biệt.

Mọi người đang chạy về lều. Khi Thôi Giai và Khâu Mẫn về đến lều, mới phát hiện Tiêu Nhuyễn Nhuyễn hình như chưa quay lại.

“Chúng ta khiêng cô ấy về, sau đó các cậu ở trong lều, tôi đi sang chỗ Tiểu Lộc.”

Khâu Mẫn không muốn ở cùng Tiêu Nhuyễn Nhuyễn, có cảm giác ở với cô ta sẽ gặp rắc rối.

Hai người vất vả khiêng Tiêu Nhuyễn Nhuyễn vào lều, cả ba đều bị ướt sũng.

Khâu Mẫn chạy đi tìm Ôn Bắc Lộc, thấy cô đang đứng nhìn ra biển.

Đối mặt với mưa gió bão bùng, cô vẫn vững vàng không lay động.

“Em nhìn cái gì thế!” Khâu Mẫn lấy áo khoác trùm đầu, hét lên trong mưa: “Cho chị vào với được không?”

Ôn Bắc Lộc mở cửa cho cô ta vào.

Ngôi nhà gỗ chắc chắn hơn lều rất nhiều, ít nhất khi đóng cửa sổ lại, không còn mưa tràn vào.

Tiếng gió mưa đập vào vách gỗ, sấm vang rền, nhưng bên trong ấm áp, đầy cảm giác an toàn.

Dù vậy, Ôn Bắc Lộc vẫn hơi lo. Trận mưa này không chỉ là thay đổi thời tiết thông thường.

Vừa rồi cô cảm nhận được sát khí dày đặc trong mây đen.

Có yêu ma đang tác quái trên biển.

Nếu là lúc bình thường, có thể cô sẽ bỏ qua, nhưng giờ mọi người đều ở trên đảo.

Những căn lều tạm bợ trong trại sắp bị lật tung, mực nước biển đang dâng, không biết đỉnh triều lên đến đâu, nhưng chắc chắn rất nguy hiểm.

Lúc này, Khâu Mẫn đang run rẩy vì ướt đẫm, Ôn Bắc Lộc bảo cô cởi hết áo ngoài, rồi lấy chăn bông của mình đắp cho cô.

“Giữ sức, đợi mưa tạnh là ổn thôi.”

Ôn Bắc Lộc trấn an Khâu Mẫn rồi ngồi xuống chiếc ghế gỗ.

Khâu Mẫn định trò chuyện, nhưng thấy Ôn Bắc Lộc đã nhắm mắt, trông như đang ngủ, đành thôi.

Ôn Bắc Lộc nhắm mắt, niệm chú, mượn sức tinh tú để xuất hồn ra ngoài.

“Ta nhận bảo ấn của thiên sư Minh Tâm thông thiên đạt địa, thông hiểu minh giới... Tam hồn đồng tử, thất phách chân nhân, theo vũ bước của ta, nguyện độ qua linh quan. Lập tức tuân lệnh!”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)