Gần bờ không có cá, nhưng theo sóng vỗ lên xuống, có thể thấy được một số mực, cá vược biển núp quanh đá ngầm gần bờ biển.
Trương hiểu Hiền nhắc nhở: “Bên kia sóng đánh nhiều, cẩn thận chút.”
Ôn Bắc Lộc tỏ vẻ không sao, dù nước ven bờ khá đục vì sóng đánh tung bùn cát lên thì cô vẫn thấy rõ thứ trong nước và phản ứng nhanh nhạy.
Chỉ thấy cô giơ cọc gỗ nhọn đầu lên, nhắm thẳng vào mục tiêu dưới nước, đâm mạnh xuống. Khi nhấc cọc lên, đầu cọc cắm một con cá vược tươi roi rói đang giãy giụa.
Ôn Bắc Lộc ném con cá lên bờ. Trương Hiểu Hiền lập tức nhặt lên, đặt vào giỏ không thấm nước để giữ cho cá tươi.
Ôn Bắc Lộc liên tục ném lên thêm chục con cá nữa, còn có cả một con mực to.
Khi đã bắt đủ cá cho bữa tối, cô lên bờ, không muốn ngâm trong nước mãi.
Lúc này, cô cảm thấy có thứ gì đó quấn lấy cổ chân mình, có cảm giác trơn mượt như rắn biển. Người khác có thể đã sợ hãi, nhưng Ôn Bắc Lộc chỉ hơi khựng lại, rồi niệm một chú ngữ điều khiển nước, tạo ra một khoảng trống ngăn cách giữa mình và nước biển.
Thứ kia quả nhiên cũng biến mất theo.
Cô ung dung tiếp tục bước lên bờ.
[Trời ơi, đây là bậc thầy bắt cá à.]
[Ôn Bắc Lộc còn gì là không biết làm không? Rốt cuộc cô ấy đã học được những kỹ năng này ở đâu vậy?]
[Cô ấy có thật là Ôn Bắc Lộc không đây? Tôi biết lấy cái gì bôi đen cô ấy bây giờ.]
Bữa tối đã có, món nợ với chương trình cũng trả xong, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng, họ có thời gian để ngắm nghía khung cảnh xung quanh hòn đảo.
“Đừng vui mừng quá sớm, chúng ta vẫn chưa có muối.” Ôn Bắc Lộc nhắc nhở, không muốn ăn thức ăn nhạt nhẽo.
Tiêu Lượng Lượng nhìn nước biển: “Tôi từng phơi nắng để tách muối rồi gia công thành muối nhuyễn khi ở trên đảo, nhưng hôm nay chắc không kịp làm đâu.”
Ôn Bắc Lộc nhìn Lý Tư Gia và Thôi Giai.
Lý Tư Gia ôm lấy thân thể mong manh của mình, cất giọng yếu ớt: “Nhìn tôi làm gì? Chúng tôi đã trả hết nợ rồi!”
“Các anh chị vẫn chưa tìm được thức ăn cho bữa tối đúng không? Nếu giải quyết được vấn đề muối, chúng ta có thể cùng nhau ăn tối.”
Ôn Bắc Lộc gợi ý đầy cám dỗ.
Nghe đến đây, bụng Lý Tư Gia réo lên ầm ầm, cậu ta đỏ mặt nhìn đống cá trong giỏ của cô rồi miễn cưỡng nói: “Được rồi.”
Thế là Lý Tư Gia và Thôi Giai tìm đến tổ chương trình để nói chuyện. Họ nhận được câu trả lời rằng, trước khi mặt trời lặn sẽ có một thùng đồ tiếp tế rơi xuống từ máy bay, bên trong có gia vị và một ít thực phẩm.
Lý Tư Gia mừng rỡ, quyết tâm phải giành lấy thùng đồ tiếp tế đó cho bằng được!
Cổ chân của Tiêu Nhuyễn Nhuyễn chỉ là bong gân thông thường, không nghiêm trọng.
Cô ta chụp ảnh, viết một bài đăng để trấn an fan trên Weibo, đồng thời đăng cả ảnh Khâu Mẫn và lãnh đạo công ty đến thăm mình.
[Tiêu Nhuyễn Nhuyễn: Chỉ là bong gân nhẹ thôi, tôi sẽ tiếp tục làm việc. Cảm ơn chị Mẫn và công ty Tinh Hà đã đến thăm. /Ảnh//Ảnh/ @Khâu Mẫn @Công ty Tinh Hà.]
Bình luận dưới bài đăng:
[Công ty Tinh Hà quan tâm đến Nhuyễn Nhuyễn quá.]
[Khâu Mẫn đã xin lỗi chưa?]
[Có nghiêm trọng đến thế không, chẳng phải là đang cố tỏ ra tội nghiệp à?]
[Ai mà lại lấy chuyện này ra đùa được chứ, các bạn đổ lỗi cho nạn nhân à? (tức giận) (tức giận)]
[Chị Khâu cũng đâu cố ý, một số fan đừng quá đáng quá.]
[Dù không cố ý thì cũng nên xin lỗi chứ.]
[Chị Khâu đã đến bệnh viện, chắc chắn là xin lỗi rồi, chẳng lẽ nhất định phải xin lỗi trên mạng xã hội mới được à?]