Thiên Kim Giả Với Mười Tám Tài Nghệ Chinh Phục Âm Dương

Chương 44:

Chương Trước Chương Tiếp

Chỉ có Khâu Mẫn vẫn đứng lại, sau đó khẽ thì thầm với Ôn Bắc Lộc: “Chị sẽ sang thăm Tiêu Nhuyễn Nhuyễn một chút, em nghĩ chị có gặp nguy hiểm không? Hay em bán cho chị thêm một lá bùa, giá mười nghìn chị cũng mua!”

Khâu Mẫn không phải ngốc, cô ta nhận ra rằng có chuyện bất thường với Tiêu Nhuyễn Nhuyễn, khiến mình luôn cảm thấy có luồng khí lạnh khi tiếp xúc với Tiêu Nhuyễn Nhuyễn. Dù sao thì chương trình này đang phát sóng, cô ta vẫn phải giữ hình ảnh của mình và làm tròn bổn phận một cách tử tế.

Ôn Bắc Lộc gật đầu đồng ý, rồi đi vòng ra sau một cái cây để vẽ một lá bùa khác cho Khâu Mẫn.

[Cô ấy ra sau cây làm gì thế nhỉ?]

[Cục cưng ơi, đừng có tùy tiện đi vệ sinh ở nơi công cộng chứ!]

[Tôi cảm thấy từ sau khi nói chuyện với Ôn Bắc Lộc, tâm trạng của nữ hoàng điện ảnh Khâu ổn định hơn nhiều.]

[Tôi biết mà, Tiêu Nhuyễn Nhuyễn bị thương chắc chắn có liên quan đến Ôn Bắc Lộc. Chắc là cô ta xúi giục Khâu Mẫn.]

[Làm sao mà chị ấy dễ dàng bị xúi giục chứ, ngay từ đầu chị ấy còn có xung đột với Ôn Bắc Lộc.]

[Đúng là ai xui thì tự chịu thôi, từ đầu đến giờ Tiêu Nhuyễn Nhuyễn ngoài vấp ngã và kêu than thì chẳng làm được gì cả. Nữ thần may mắn mà chẳng thấy tí may mắn nào.]

Không còn ai cản trở, Ôn Bắc Lộc làm việc rất nhanh. Cô vận chuyển gỗ và bùn đỏ về trại, dỡ những bức tường lá cây đơn sơ, thay vào đó là các bức tường gỗ chắc chắn. Sau đó cô pha bùn đỏ với nước, rồi dùng chúng để trát các khe hở giữa những thanh gỗ, làm cho bức tường nhìn giống như một căn nhà đất ngày xưa.

Sau khi xong tường, Ôn Bắc Lộc lại leo lên mái nhà, tay nghề thành thạo và thoăn thoắt. Cô xếp các thanh gỗ và bùn đỏ làm nền, rồi phủ thêm một lớp cây cỏ. Căn nhà thậm chí còn có cửa sổ và cửa ra vào, không có điểm nào để chê. Đây là một kỳ công, đặc biệt là trong điều kiện thiếu thốn và chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.

Trong khi Ôn Bắc Lộc đang hoàn thiện căn nhà, những người xem không ngừng tặng quà, còn lượng người theo dõi thì tăng vọt.

[Trời ạ, tôi có thể ngắm cảnh này suốt cả đời mà không chán.]

[Chương trình nên mở hẳn một kênh riêng cho Ôn Bắc Lộc thôi!]

[Đúng là siêu cấp vĩ đại, nhưng liệu có cần phải cố thế này không? Ở tạm trong lều trại cũng được mà.]

[Lều thì mùa đông lạnh mùa hè nóng, ở nhà thế này thoải mái hơn hẳn. Có thực lực thì việc gì phải tạm bợ!]

[Tôi nói thẳng, về sau chỗ này chắc chắn sẽ thành chỗ check-in nổi tiếng.]

[Tổ chương trình và bên khai phá có thể chuyển khoản thêm cho con gái của tôi không]

Hoàn thiện căn nhà xong, Ôn Bắc Lộc mới ra biển. Những người còn lại đã nhặt được nhiều cá, tôm và sò ốc, khối lượng ước chừng đã đủ 20kg mà chương trình yêu cầu.

Ôn Bắc Lộc nhìn nhóm người khom lưng đang nhặt rong biển và nói: “Bắt chút cá đi, không thì tối nay ăn gì?”

Trương Hiểu Hiền có vô vàn lời muốn nói nhưng chỉ giương mắt nhìn cô: “Cô tưởng chúng tôi không muốn sao?”

Tiêu Lượng Lượng là người có kinh nghiệm nhất, anh ta đã tận dụng chai nhựa và cành cây để làm bẫy bắt cá, nhưng thu hoạch được chẳng bao nhiêu.

“Hầy.”

Ôn Bắc Lộc thở dài, quay lại rừng tìm một cành cây to và mài nhọn đầu.

Rồi cô cởi giày, xắn ống quần lên, để lộ đôi chân trắng trẻo thon thả.

[A! Đôi chân thật trắng trẻo.]

[Lại đến giờ ngắm gái xinh.]

[Cô ấy định xiên cá bằng cọc gỗ à? Khó lắm đấy.]

[Khó thì khó, nhưng đây là Ôn Bắc Lộc mà.]

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)