“Nhưng Tiểu Lộc à, hôm nay thời gian khá gấp, chi bằng để chúng tôi bắt đủ hải sản rồi quay lại giúp cậu nhé?” Tiêu Nhuyễn Nhuyễn làm ra vẻ khó xử, nói.
Ôn Bắc Lộc nghĩ bụng, đồ hai mặt, hứa xong cho bay theo gió luôn à.
Đã vậy, cô quyết định phải “phạt” thật đích đáng.
Cô ngẩng đầu nhìn vào ống kính, nở nụ cười đẹp đến nghẹt thở, đôi mắt long lanh ánh lệ, nhẹ nhàng rơi một giọt nước mắt lấp lánh.
“Thôi được rồi, tôi cứ nghĩ các anh chị là người giữ lời, nhưng nếu mọi người thấy nhiệm vụ của chương trình quan trọng hơn thì hãy hoàn thành nhiệm vụ trước đi. Coi như đêm qua không có gì xảy ra, cũng chưa ai hứa sẽ làm việc giúp tôi.”
Nói xong, Ôn Bắc Lộc quay người bước đi.
“Đừng đi mà, chị sẽ giúp em! Ai muốn đi bắt hải sản thì cứ đi.”
Khâu Mẫn lập tức chạy theo Ôn Bắc Lộc.
Tiêu Nhuyễn Nhuyễn xoe tròn mắt. Ôn Bắc Lộc bị gì vậy, câu thoại kia là của cô ta mới phải. Trước giờ cô ta luôn diễn vai đáng thương để dẫn dắt fan công kích Ôn Bắc Lộc, giờ thấy Ôn Bắc Lộc làm y hệt, cảm giác như mình vừa nuốt phải cả một ổ chuột chết.
Những người khác cũng biết đang phát livestream, fan chắc chắn sẽ công kích những người thất hứa.
Thôi Giai bèn trừng mắt với Tiêu Nhuyễn Nhuyễn: “Chúng ta đã hứa thì phải giữ lời.”
“Đúng thế, vẫn còn sớm mà, xem Tiểu Lộc muốn làm gì đã.”
Lý Tư Gia gió chiều nào ngã chiều ấy, hôm qua còn không muốn làm việc giúp, hôm nay thấy mọi người dường như đều theo phe Ôn Bắc Lộc, cậu ta lập tức thay đổi thái độ.
Nhóm Hạng Ninh cũng không có việc gì cần gấp, nhìn thấy Ôn Bắc Lộc dẫn ba người kia đi, họ cũng theo sau để xem có cần giúp gì không.
Chỉ còn lại Tiêu Nhuyễn Nhuyễn đứng đấy một mình.
[Ha, tôi đã nói mà, hoa sen trắng Tiêu Nhuyễn Nhuyễn không có ý tốt. Quả nhiên hôm qua muốn hưởng không]
[Con gái tôi rơi nước mắt rồi, thật là đẹp! Tiêu Nhuyễn Nhuyễn, xin lỗi con gái tôi đi!]
[Có cần phải làm quá lên không, nhiệm vụ của chương trình quan trọng hơn mà, nếu không hoàn thành lỡ bị phạt thì sao?]
[Ha ha, nói như thể những người đó có thể hoàn thành được nhiệm vụ vậy!]
Tiêu Nhuyễn Nhuyễn nhận ra mình đang ở thế yếu, không còn cách nào khác, đành phải đi theo nhóm kia để cứu vãn hình ảnh.
Ôn Bắc Lộc phân công cho mọi người cắt tỉa các cành cây trong rừng, ưu tiên các cây thẳng và đảm bảo không ảnh hưởng đến sinh trưởng của cây.
Ôn Bắc Lộc đưa chiếc rìu duy nhất cho Lý Tư Gia, nhoẻn miệng cười: “Làm phiền anh nhé.”
Lý Tư Gia miễn cưỡng nhận rìu: “...”
[Trời ơi! Cô ta lại bắt anh trai tôi đi đốn cây!]
[Ôn Bắc Lộc, biến đi!]
“Còn chúng tôi thì sao?”
Khâu Mẫn lúc nào cũng sát cánh bên Ôn Bắc Lộc.
Cô nhìn quanh, ngạc nhiên khi thấy hầu hết mọi người đều đi theo cô.
“Đào đất... nhưng có vẻ không cần nhiều người thế này.”
Trương Hiểu Hiền xoa đầu cười: “Ha ha, chúng tôi chỉ đi theo xem thôi.”
Ôn Bắc Lộc xoa trán: “Tôi nghĩ các anh nên ra bờ biển bắt hải sản, hoặc tìm thêm gói vật tư xung quanh.”
“Được rồi, nếu ở đây không cần giúp, chúng tôi sẽ đi chỗ khác.”
Trương Hiểu Hiền bỏ qua sao nam đang cố gắng chặt cây, kêu hai đồng đội khác rời đi.
Hạng Ninh trước khi rời đi thì nhắc nhở các nữ nghệ sĩ: “Rừng có nhiều rắn rết, mọi người cẩn thận.”
Riêng Tiêu Lượng Lượng thì chẳng lo lắng chút nào, rắn rết mà gặp Ôn Bắc Lộc, chẳng biết bên nào mới là kẻ gặp xui.
Khi những người khác đi khỏi, Ôn Bắc Lộc hướng dẫn Tiêu Nhuyễn Nhuyễn và Thôi Giai đào phần đất sét đỏ cô đã chọn: “Hai người chỉ cần đào đất ra và để gọn vào một bên là được.”