Đêm xuống, nhân viên quay phim rút vào lều nghỉ ngơi, các thiết bị quay cũng đã tắt, chỉ có đội an ninh tuần tra quanh trại.
Ôn Bắc Lộc ngủ rất sâu, rồi bắt đầu mơ.
Đầu tiên, cô mơ thấy tổ sư gia đang nhìn mình chằm chằm với vẻ giận dữ, dù cô quay hướng nào cũng không thoát được ánh mắt ấy.
Rồi hình ảnh chuyển sang sư phụ của cô, vị đạo trưởng đời thứ 108 của đạo quán Trấn Nhạc. Trông người vẫn trẻ trung nhưng áo đạo sĩ thì luôn lôi thôi, và vừa xuất hiện ông ấy đã kéo tai cô.
“Con bé này, tôn chỉ của đạo quán Trấn Nhạc là tích đức hành thiện! Con gặp chuyện bất bình sao lại thờ ơ? Có muốn bị sét đánh lần nữa không!”
Ôn Bắc Lộc đau đến mức tỉnh giấc, giấc mơ y như thật, tai vẫn còn cảm giác nóng rát.
Cô ngồi dậy, ngẩn ngơ. Đây là lần đầu tiên cô mơ thấy sư phụ, còn vào lúc đang ở thế giới khác.
Không khí trên đảo đêm nay lành lạnh, cô nhận thấy xung quanh có vẻ quá tĩnh lặng. Bước ra khỏi căn nhà gỗ, cô phát hiện Khâu Mẫn trong bộ đồ ngủ, đi chân trần, đang lơ mơ bước ra phía rừng cây, chân chỉ còn một bước nữa là sảy xuống triền dốc.
Ôn Bắc Lộc tiến tới, đặt tay lên vai cô ta.
“Chị ổn chứ?”
Trong tích tắc, luồng khí âm bao quanh Khâu Mẫn rút nhanh như thủy triều, cô ta lập tức tỉnh táo lại từ trạng thái vô thức.
“A...” Khâu Mẫn giật mình lùi lại vài bước, cảm giác đau nhói dưới chân.
Cô ta nhìn quanh, không hiểu tại sao mình lại ở ngoài lều. Cô ta nhớ có tiếng gọi mình từ phía biển cả.
“Vận thế của chị kém quá.”
Ôn Bắc Lộc ngẫm nghĩ, có lẽ lúc ban ngày Khâu Mẫn đã tiếp xúc với Tiêu Nhuyễn Nhuyễn nên mới trông như bị nữ quỷ hút mất dương khí.
Nghe giọng nói quen thuộc, Khâu Mẫn như người chết đuối vớ được cọc, vội nắm lấy tay Ôn Bắc Lộc: “Em có nghe thấy tiếng gọi nào không?”
“Không, nhưng có thể là quỷ đòi mạng đang muốn bắt hồn chị.”
Ôn Bắc Lộc vô cùng bình tĩnh, gặp ma ở nơi hoang vắng là chuyện bình thường.
Nghe vậy, Khâu Mẫn càng hoảng sợ, giờ mới nhận ra bốn phía chẳng còn bóng dáng nhân viên hay đội bảo vệ đâu nữa.
“Chúng ta quay về thôi, sao chị lại đi xa thế này?” Khâu Mẫn nức nở.
Ôn Bắc Lộc không nhúc nhích, bất đắc dĩ khẽ thở dài, lấy cuốn sổ trong túi ra.
“Em định làm gì?” Khâu Mẫn hoảng hốt. “Chị chưa muốn viết di chúc đâu!”
“Chỉ định vẽ bùa thôi.”
Ôn Bắc Lộc dùng chu sa vẽ một lá bùa bình an trừ tà, rồi gấp lại, nhét vào túi áo Khâu Mẫn.
Ôn Bắc Lộc nhắc nhở:“Bùa này không miễn phí đâu nhé, với danh tiếng của chị thì cũng phải tầm ba nghìn một lá.”
Những người hành nghề đạo sĩ như Ôn Bắc Lộc luôn thu phí trừ tà và xem bói, nhưng mức phí sẽ tùy thuộc vào thân phận của đối phương: người nghèo ít tiền, người giàu thì nhiều hơn. Nhận tiền rồi không được lấy trọn, bỏ ra một nửa số tiền kiếm được sẽ dùng để làm việc thiện, giúp tích đức cho bản thân.
Chứ nói ra thiên cơ mà không tích lũy công đức, chờ khi khí vận của mình hao hết thì khó mà sống lâu thêm vài ngày.
Khâu Mẫn không hiểu đối phương đang nói gì, động tác vẽ bùa của cô trông như đang chơi, nhưng lá bùa bỏ trong túi cô ta tỏa ra hơi ấm, xua tan đi cảm giác lạnh lẽo từ khi cô ta lên thuyền.
Điều kỳ lạ hơn là, cảnh vật xung quanh cô ta cũng thay đổi. Thay vì khu rừng hoang vắng và vách đá cheo leo, họ đang đứng ngay gần lều trại, chỉ cần quay lại là thấy đèn trại sáng rực.
“Chờ khi về, chị sẽ chuyển tiền cho em ngay.” Khâu Mẫn nói, tay ôm lấy lá bùa trong túi, sợ Ôn Bắc Lộc đòi lại.