Thiên Kim Giả Với Mười Tám Tài Nghệ Chinh Phục Âm Dương

Chương 37:

Chương Trước Chương Tiếp

“Bình thường thôi.”

Ôn Bắc Lộc ngáp, ngọn lửa hắt lên khuôn mặt xinh đẹp trông càng thêm vẻ lôi cuốn.

Thực ra, trước kia cô cũng không thành thạo kỹ năng này, cùng lắm thì dùng triệu hỏa chú để nhóm lửa. Nhưng qua nhiều lần nhiệm vụ trong các thế giới khác nhau, những kỹ năng này dường như đã ăn sâu vào DNA của cô, khi cần thì có thể dùng ngay.

Tiêu Nhuyễn Nhuyễn vẫn đứng đó, đôi mắt đầy vẻ ấm ức vì bị hai người lơ đẹp.

Nhưng Trương Hiểu Hiền không nhận ra, ngước đầu lên ngơ ngác hỏi: “Sao cô còn đứng đây?”

Tiêu Nhuyễn Nhuyễn bực tức quay người bỏ đi.

Trong phòng live lúc này, chỉ có vài bình luận lẻ tẻ bênh vực cô nàng:

[Thương chị quá],[Bé Nhuyễn tội nghiệp thật]

Nhưng phần lớn là:

[Ha ha ha ha ha!]

[Sướng!]

[Hoa sen trắng này định trắng trợn lợi dụng, nhưng tiếc là ai cũng tỉnh táo cả.]

[Con gái tôi đáng khen quá!]

[Vậy là cọ xát gỗ thực sự có thể nhóm lửa!]

[Ôn Bắc Lộc +1 kỹ năng!]

Cuối cùng, Khâu Mẫn và mấy đồng đội khác đến gần, mở lời: “Hôm nay bọn chị không tìm được vật tư, có thể bàn thương lượng chút không? Đêm nay cho bọn chị mượn một ít đồ, ngày mai tìm được bọn chị sẽ trả gấp đôi.”

Hạng Ninh và Tiêu Lượng Lượng đi lại gần, tỏ vẻ đứng về đội mình.

Về yêu cầu mà nữ hoàng điện ảnh đưa ra, Tiêu Lượng Lượng nói: “Thực ra những vật tư này đều do Tiểu Lộc tìm được, nên tôi nghĩ quyết định là ở cô ấy.”

Mọi ánh mắt lại đổ dồn vào Ôn Bắc Lộc.

“Mượn thì được, nhưng tôi không hứng thú với việc trả gấp đôi. Nếu các người muốn vật tư, ngày mai mỗi người sẽ phải làm việc cho tôi ba tiếng, tôi bảo gì thì làm nấy, không được cò kè mặc cả.”

Ôn Bắc Lộc giơ ba ngón tay, giọng điệu dứt khoát.

Lý Tư Gia, người đến với chương trình với vẻ ngoài hào nhoáng, giờ đã lấm lem và mệt mỏi như một người thợ mỏ. Nghe Ôn Bắc Lộc đưa ra yêu cầu quá đáng về ba giờ lao động, sắc mặt cậu ta không khỏi tối sầm lại.

“Nếu chúng tôi phải giúp cô làm việc, thì lấy đâu ra thời gian đi tìm thêm vật tư?” Lý Tư Gia vội vã phản đối.

Ôn Bắc Lộc nhìn cậu ta, xòe hai tay điềm nhiên đáp: “Đó là việc của các anh.”

Khâu Mẫn đứng bên cạnh nhắc nhở: “Lều của chúng tôi tối nay chỉ đủ cho ba chị em ngủ chung, còn cậu phải qua bên nhóm anh Hạng mà ngủ tạm. Hơn nữa, ba tiếng làm việc cũng đâu có dài.”

Thôi Giai suy nghĩ một chút, rồi cũng đồng tình: “Chúng tôi sẽ giúp cô làm việc, nhưng chỉ trong khả năng của mình.”

Ôn Bắc Lộc nhìn họ, nhẹ nhàng nói: “Tôi có thể làm được, các anh chị chắc chắn cũng làm được, tôi sẽ không cố ý làm khó đâu.”

[Tôi quên mất Ôn Bắc Lộc là người nhỏ tuổi nhất trong các khách mời!]

[Dù nhỏ nhất nhưng cũng hai mươi mấy rồi, sao không hiểu chút gì về xã giao qua lại thế nhỉ.]

[Nếu không hiểu xã giao thì đã từ chối thẳng. Tôi thấy Ôn Bắc Lộc đưa ra lao động đổi vật tư là quá hợp lý rồi, chẳng lẽ để họ ăn chùa chắc?]

[Chỉ có tôi quan tâm không biết mấy người kia liệu có làm được như Ôn Bắc Lộc không?]

[Mong livestream ngày mai!]

“Được, chúng tôi đồng ý.” Lý Tư Gia cắn răng đáp. “Giờ thì có thể lấy đồ rồi chứ?”

“Cứ tự nhiên.”

Thỏa thuận xong, Ôn Bắc Lộc mặc kệ mọi người tự lấy phần vật tư của mình. Cô đã lấy trước những thứ cần thiết cho ngày mai, nên chẳng lo ai giành mất.

Trước khi đi ngủ, Ôn Bắc Lộc liếc nhìn Khâu Mẫn. Khí dương của cô ta càng lúc càng yếu, không chỉ ảnh hưởng đến sức khỏe mà còn dễ bị thứ xấu bám theo.

Tuy nhiên, Ôn Bắc Lộc đã mệt lắm rồi, chỉ nghĩ thoáng qua rồi nhanh chóng thiếp đi.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)