Năm phút sau, Ôn Bắc Lộc giành chiến thắng áp đảo, túm được một con khỉ lớn, nhảy từ trên cây xuống đất.
“Ôi...”
Tiêu Lượng Lượng hít sâu một hơi.
Nhân viên quay phim cũng nín thở chờ.
Nhưng ngay sau đó, họ thấy Ôn Bắc Lộc tiếp đất an toàn và gọi với sang: “Dây thừng của anh đâu, đưa đây.”
Lúc chọn dụng cụ, anh ta đã chọn dây thừng của tổ chương trình, lập tức nghe lời đưa qua cho Ôn Bắc Lộc.
Cô mở dây, trói chặt con khỉ trong tay rồi uy hiếp: “Ngoan ngoãn đi, có lợi cho đôi bên. Còn nếu mày cựa quậy là tao bẻ đầu!”
Tiêu Lượng Lượng thầm nghĩ con khỉ chắc không nghe hiểu cô đang nói gì.
Nhưng khi Ôn Bắc Lộc đặt rìu lên đầu nó, vua khỉ trạng thái gầm gừ chuyển sang ngoan ngoãn, thậm chí còn “chít chít” lấy lòng.
Những con khỉ khác cũng không dám động đậy, nhưng luôn theo dõi nhất cử nhất động của cô.
Ôn Bắc Lộc đến chỗ bầy khỉ cất gói vật tư, cùng Tiêu Lượng Lượng mở ra kiểm tra.
Bên trong có vài bánh mì, xúc xích, bánh quy nén, nước khoáng, chăn bông và lều.
[Trời ơi... Ôn Bắc Lộc sướng thật, sáu ngày tới không cần lo nữa. Trước giờ cô ấy đen đủi lắm mà?]
[Vì đây không phải kịch bản, đạo diễn nào lại thuê khỉ làm diễn viên phụ chứ.]
[Tôi thích kiểu mỹ nữ trái ngược như vậy ghê, cho ôm cái nào người đẹp!]
[Biến đi, tên lưu manh! Con gái tôi vẫn còn bé mà!]
Nhờ một loạt hành động táo bạo của Ôn Bắc Lộc, chương trình Ngôi sao lớn Sinh Tồn Nơi Hoang Dã nhanh chóng leo lên hot search.
Lượng người xem phòng livestream cá nhân của Ôn Bắc Lộc vượt qua 100 triệu, đứng đầu bảng xếp hạng hot nhất trong ngày, chiếm vị trí đề xuất hàng đầu trên nền tảng Tây Hồng Thị Video.
Ôn Bắc Lộc đã thực sự nổi tiếng!
Ôn Bắc Lộc không hề biết cảnh cô từ trên trời đáp xuống cùng với vua khỉ đã được fan và các blogger chỉnh sửa, tạo ra đủ loại video hài hước và ảnh động lan truyền khắp nơi.
Sau khi phân loại vật tư, cô lấy ra một nửa đồ ăn, lấy nilon đi, để lại thức ăn cho bầy khỉ. Ban đầu chúng còn lưỡng lự, nhưng khi thấy vua khỉ bị trói gô không phản đối gì, cả đám liền ào tới tranh nhau ăn.
“Bọn này đi đây, đừng có nghĩ đến chuyện trả thù, vì bọn mi không đánh lại tao đâu.”
Ôn Bắc Lộc và Tiêu Lượng Lượng tay xách nách mang rời đi, trước khi đi cô còn tháo dây cho vua khỉ và nhét một miếng chuối khô vào miệng nó. Vua khỉ ngẩn ra, rồi ôm lấy vài miếng bánh mì dưới đất, nhanh chóng trèo lên cây.
[Sao tôi lại thấy cảnh này có chút ấm áp nhỉ.]
[Phải đấy, nếu bỏ qua đoạn Ôn Bắc Lộc đánh khỉ, thì đây đúng là cảnh tượng hòa thuận giữa người và động vật.]
[Vua khỉ: Không muốn bỏ qua!]
[Vua khỉ: Không ai lên tiếng giúp tôi à!]
Ôn Bắc Lộc thắng lợi mang về vật tư. Trên đường trở về, họ gặp lại Hạng Ninh và Trương Hiểu Hiền.
Trương Hiểu Hiền chạy tới, phấn khích hỏi: “Hai người tìm ở đâu được thế, lợi hại quá!”
“Để tôi xách giúp hai người.” Hạng Ninh đỡ lấy đống ba lô lớn cột lại với nhau trên vai Ôn Bắc Lộc.
Tiêu Lượng Lượng định giải thích mọi chuyện đã xảy ra, nhưng không biết bắt đầu từ đâu, trong một tiếng ngắn ngủi đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Cuối cùng anh ta chỉ phất tay: “Nói ra thì dài dòng lắm, về thôi. Chúng ta có cả lều, tối nay ai cũng có chỗ ngủ rồi.”
“Đi nào!”
Trương Hiểu Hiền đã đói muốn xỉu, nhưng thấy ai nấy đều nỗ lực đi tìm vật tư, anh ta không dám kêu ca.
May sao, trước khi trời tối, đội mình cuối cùng cũng có thu hoạch.
Trong phòng điều khiển, tổng đạo diễn ngơ ngác hỏi: “Đảo này có nhiều khỉ thế sao?”