[Mấy em cư dân bản địa lấy phần trăm lợi nhuận, cũng phải có quyền lợi chứ!]
Tiêu Lượng Lượng ngẩn người.
Đàn khỉ rất khó đối phó, anh ta định nhắc Ôn Bắc Lộc đừng xung đột với dân bản xứ. Tốt nhất là rời khỏi đây ngay. Dù sao đây cũng có thể là lãnh địa của bầy khỉ, không ai biết sẽ có chuyện gì.
Nhưng một cơn gió vụt qua anh ta, Ôn Bắc Lộc đã lao lên.
Thân hình cô nhẹ nhàng đến bất ngờ, cô bật lên, bám vào thân cây, chuyền nhảy giữa các nhánh, cuối cùng nắm lấy một sợi dây leo và đu người lên không trung lao đi thật xa.
Ngay khoảnh khắc tiếp cận, cô giật mạnh gói đồ khỏi tay con khỉ.
Tiêu Lượng Lượng sững sờ, nhân viên quay phim cũng vội vàng điều chỉnh máy quay.
[Ôn Bắc Lộc: Đi làm mà không phát điên thì đâu gọi là đi làm! (biến thành khỉ) (bật nhảy) (bám dây leo) (bay vào rừng sâu) (quyết đấu với bầy khỉ) (hóa vua khỉ) (tiến hóa)]
[Cô ấy đột biến rồi chăng? Làm sao cô ấy làm được điều đó?]
[Cô ấy đánh nhau với khỉ kìa! Hay lắm! Đánh thắng rồi!]
[Nhưng liệu bầy khỉ có trả thù không đây?]
Để mặc con khỉ ôm đầu bỏ chạy, Ôn Bắc Lộc kiểm tra gói đồ trong tay, bên trong có vài chai nước khoáng.
Cô đưa chiếc ba lô cho Tiêu Lượng Lượng, tiện tay bẻ một cây gậy đưa cho anh ta.
“Cầm lấy phòng thân.”
“Ơ... cảm ơn.”
Tiêu Lượng Lượng hèn mọn nhận gậy.
[Ha ha, cười ngất, ai mới là chuyên gia sinh tồn đích thực vậy?]
[Chị Lộc thật uy dũng!]
[Mọi người có chút tình yêu được không, hãy ấn like và tăng độ hot đi, tôi muốn tặng quà cho cô ấy ngay và luôn!]
“Có nên đi sâu vào nữa không? Đây chắc là lãnh địa của chúng.” Tiêu Lượng Lượng hỏi.
“Tất nhiên là vào, chúng cướp gói đồ của chương trình, chắc chắn sẽ để lại rác. Vì bảo vệ môi trường, chúng ta cần thu dọn rác!” Ôn Bắc Lộc nói đầy khí thế, dù với cây rìu trong tay, trông cô hung hăng chẳng giống người bảo vệ môi trường chút nào.
Tiêu Lượng Lượng nuốt nước bọt: “Cũng... hợp lý.”
Ôn Bắc Lộc dẫn đầu đi sâu vào lãnh địa của khỉ, nhân viên quay phim lặng lẽ đi theo nhưng luôn sẵn sàng bỏ máy chạy.
Nếu tổ chương trình có vật tư thì cô không muốn săn bắn, lỡ làm ai bị thương, cô sẽ bị kiện. Hơn nữa trước ống kính không nên máu me quá, sẽ dạy hư các bạn nhỏ. Nếu nghiêm trọng thì livestream cũng bị cấm sóng.
Nên lấy lại gói vật tư từ bầy khỉ là lựa chọn hợp lý nhất.
Khi vào vùng của bầy khỉ, để tỏ thiện chí hòa bình, cô cất rìu bén, chỉ mang theo cây gậy gỗ tiện tay.
“Chít chít chít!”
Thấy người lạ, bầy khỉ cảnh giác leo lên cây, chuẩn bị chiến đấu.
Tiêu Lượng Lượng cầm chặt gậy, bước lên che chắn trước Ôn Bắc Lộc.
Ánh sáng trong rừng nhạt dần khi trời về chiều.
Nhưng Ôn Bắc Lộc vẫn có thể nhìn rõ mọi thứ.
“Tiểu Lộc, nhìn kìa!” Tiêu Lượng Lượng thì thào đầy phấn khích.
Nhìn theo tay anh ta, cô thấy cả một đống gói vật tư, có đến chục cái với đủ loại hình dáng.
Ôn Bắc Lộc mỉm cười: “Tổ chương trình hào phóng ghê.”
Hai người vừa định tiến lại gần, bầy khỉ lập tức phản ứng, một vài con thậm chí còn ném đá.
Ôn Bắc Lộc nghiêng người né tránh, nói với Tiêu Lượng Lượng: “Muốn chiến thắng kẻ thù phải bắt đầu từ thủ lĩnh. Anh và các anh quay phim cứ đứng yên, để tôi đi nói chuyện lý tưởng cuộc sống với vua khỉ một chút.”
Tiêu Lượng Lượng: “...”
Ôn Bắc Lộc đã nhắm một cây rồi lao nhanh đến, vừa né tránh vừa nhảy qua lại giữa các nhánh cây, còn linh hoạt hơn cả bầy khỉ.
Do cô thu hút mọi sự chú ý, không con khỉ nào để ý đến người khác.