Ôn Bắc Lộc cất đoạn gỗ sét đánh vào túi, rồi lấy ra một hộp sô-cô-la, nhét vào túi áo trước ngực của cậu bé khi đi ngang qua.
Thị trấn Ô Sơn chỉ mới phát triển du lịch trong vài năm gần đây, nhưng chỉ một số ít người hưởng được lợi, còn rất nhiều dân làng vẫn có cuộc sống không mấy dư dả.
Cậu bé hàng ngày đeo một ít đồ thủ công ra bán, trong ký ức của Ôn Bắc Lộc, nguyên chủ của cô đã thấy cậu vài lần.
“Chị… chị thật sự có thể bắt ma hả? Nếu được thì chị có thể giúp em một việc không? Em không cần quà của chị.”
Trần Trúc đuổi theo khi thấy Ôn Bắc Lộc sắp đi xa, ngập ngừng hỏi, có vẻ không tin tưởng lắm, vừa hơi ngại nói ra yêu cầu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây