Ống kính live quay về với đoàn, mọi người đã nhanh chóng xốc lại tinh thần.
“Chúng ta chia nhóm trước đi.” Hạng Ninh lớn tuổi nhất đứng ra đề nghị.
Khi nói đến chia nhóm, ai nấy đều đắn đo. Khâu Mẫn tuy sức khỏe không tốt, nhưng là ngôi sao hạng A, có nhiều tài nguyên trong giới giải trí, thân thiện với cô ta chắc chắn có lợi cho sự nghiệp sau này.
Thế là sao nam mới nổi Lý Tư Gia nhanh chóng kéo tay Khâu Mẫn: “Chị Mẫn, chúng ta cùng nhóm nhé, em sẽ chăm sóc chị.”
Khâu Mẫn mỉm cười yếu ớt: “Cảm ơn em.”
Tiêu Nhuyễn Nhuyễn vốn cũng định chọn Khâu Mẫn, nhưng khi thấy bị nẫng tay trên, đành chuyển ánh mắt qua mọi người, dừng lại với tiền bối Hạng Ninh: “Anh Hạng, chúng ta cùng nhóm với chị Khâu đi, như vậy sẽ tiện chăm sóc nhau.”
Hạng Ninh có tính toán riêng: “Thôi, anh ở nhóm của Tiểu Hiền và Tiêu Lượng Lượng.”
Dù Trương Hiểu Hiền và Tiêu Lượng Lượng không nổi như Khâu Mẫn, nhưng lại có lưu lượng và kinh nghiệm sinh tồn ngoài trời, điều này có ích trong môi trường khắc nghiệt.
Tiêu Nhuyễn Nhuyễn thoáng thất vọng, ánh mắt dừng lại trên Ôn Bắc Lộc và Thôi Giai. Theo lý mà nói, cô ta nên chọn Thôi Giai, nhưng muốn giữ vầng sáng “thần may mắn” bên mình thì không thể rời xa Ôn Bắc Lộc. Cô ta đã thử tranh đoạt khí vận từ nhiều người, nhưng tỷ lệ thành công cực thấp, chỉ với Ôn Bắc Lộc là lần nào cô ta cũng thành công.
“Tiểu Lộc, chúng ta cùng nhóm nhé, có thể giúp đỡ nhau.” Tiêu Nhuyễn Nhuyễn nhoẻn miệng cười.
Ôn Bắc Lộc đưa tay ngăn lại: “Thôi, tốt nhất cô tránh xa tôi ra, không thì nắm đấm này sẽ đáp vào ai đó đấy.”
Tiêu Nhuyễn Nhuyễn trông như sắp khóc, ánh mắt ửng đỏ.
[Trời ơi... Ôn Bắc Lộc quá vô tình rồi!]
[Chính chủ của nhà cậu ấy chủ động gây sự, tôi không phải fan ai, nhưng thấy lần này Ôn Bắc Lộc chẳng sai.]
“Vậy Ôn Bắc Lộc cùng nhóm với chúng tôi nhé.” Hạng Ninh ngỏ ý.
Dù sao nhóm của anh ta cũng thiếu người gây chú ý, kéo Ôn Bắc Lộc về đảm bảo phòng live sẽ không mất cân bằng về độ hot.
Thôi Giai tuy là sao nữ nổi tiếng nhưng chủ yếu được nhớ đến nhờ có nhiều vai diễn, độ thảo luận không cao lắm, nếu không cô ta cũng chẳng chọn tham gia chương trình thực tế.
“Được!” Ôn Bắc Lộc gật đầu đồng ý.
Chia nhóm xong, Tiêu Lượng Lượng nhìn trời nhắc nhở: “Dù chia tổ thế nào, chúng ta cũng phải hợp sức thì mới có thể sống sót trên đảo, trước mắt cần tìm nơi dựng chỗ trú an toàn.”
Ai cũng đồng ý, cả nhóm bắt đầu tiến sâu vào đảo.
Đảo Hải Loa không lớn, địa hình phía đông cao, phía tây thấp, bờ phía tây là bãi cát còn phía đông là vách đá. Trên đảo toàn rừng rậm, côn trùng rắn rết đầy rẫy.
Ôn Bắc Lộc chậm rãi đi, thầm gật gù. Ít nhất, đồ ăn sẽ không thiếu.
[Đảo này trông hoang vu thật, đồi núi, rừng rậm, âm u và đầy sợ hãi.]
[Nước mình còn nhiều chỗ chưa khai phá mà, biết đâu sau chương trình nơi đây lại thành điểm check-in hot, rồi sẽ có công trình xây dựng.]
[Tổ chương trình bảo có gói tiếp tế mà, sao vẫn chưa thấy?]
Cả nhóm cũng đang tìm kiếm gói vật tư. Thời gian trôi qua, vẫn không thấy đâu. Tiêu Nhuyễn Nhuyễn sốt ruột nhìn thời gian dần trôi, bèn lén lại gần Ôn Bắc Lộc.
Ôn Bắc Lộc thấy Tiêu Nhuyễn Nhuyễn đến, liền chờ cô ta ra chiêu.
“Á!”
Tiêu Nhuyễn Nhuyễn vờ trượt chân, ngã nhào về phía Ôn Bắc Lộc. Nhưng khi sắp chạm vào, Ôn Bắc Lộc đột ngột lách sang một bên, khiến Tiêu Nhuyễn Nhuyễn ngã sóng soài.
“A... đau quá.” Tiêu Nhuyễn Nhuyễn nằm dưới chân Ôn Bắc Lộc, vội vươn tay chạm vào chân cô.