Thiên Kim Giả Với Mười Tám Tài Nghệ Chinh Phục Âm Dương

Chương 27:

Chương Trước Chương Tiếp

“Lục Thị vốn nổi tiếng làm từ thiện.”

Lý Tư Gia cũng có nghe tiếng tăm lừng lẫy của tập đoàn Lục Thị, nhưng do chỉ là ngôi sao mới nổi nên chưa có dịp tiếp xúc với gia tộc danh giá như nhà họ Lục.

Thôi Giai biết chút ít tình hình bên trong nhưng không quá rõ ràng: “Nghe nói là vì người thừa kế nhà họ Lục sức khỏe không tốt, gia đình muốn tích đức cho cậu ấy.”

“Nghe vậy thấy cũng đáng thương.” Lý Tư Gia bày tỏ vẻ cảm thông.

Ôn Bắc Lộc liếc qua cậu ta. Một cậu chủ ngậm thìa vàng, cần anh thương hại à?

Cô thu về ánh nhìn, tiếp tục xử lý bữa hải sản trên bàn.

Nhớ đến việc đang livestream, Thôi Giai ngừng bàn luận, chỉ cười tổng kết: “Dù sao cũng là việc tốt, nhờ đó Lục Thị chắc chắn sẽ phát đạt.”

Cậu chủ họ Lục ốm yếu này được mệnh danh là thiên tài đầu tư. Nền tảng mà anh đặt ra đủ để nhà họ Lục phát triển thêm tám trăm năm nữa.

Tiêu Nhuyễn Nhuyễn nhìn du thuyền ngoài cửa sổ mà thầm ước ao, không biết bao giờ cô ta mới được đặt chân lên con tàu xa hoa đó.

Hạng Ninh đã ngoài bốn mươi, không quan tâm mấy chuyện này như đám thanh niên, chỉ tập trung ăn uống. Còn Ôn Bắc Lộc và Trương Hiểu Hiền, dù lắng nghe vẫn không ngừng “dọn dẹp” thức ăn trên bàn.

Đến khi mọi người thu ánh mắt ngưỡng mộ khỏi du thuyền, đồ ăn trên bàn đã vơi đi một nửa.

Nụ cười trên mặt Thôi Giai đông lại: “Hai người ăn nhanh thật.”

[Cười chết mất, đây là cặp anh em dọn sạch bàn ăn hay gì.]

[Nhìn Ôn Bắc Lộc cắm cúi ăn cũng đáng yêu quá chứ.]

“Trời ơi! Hai người ăn nhanh vậy à, chưa để phần cho chị Khâu nữa.” Tiêu Nhuyễn Nhuyễn trợn mắt tròn, giọng điệu ngây thơ nhưng không giấu được ý trách móc.

[Quá đáng, Ôn Bắc Lộc thật ích kỷ.]

[Xin lỗi, chẳng phải ai cũng đang ăn sao?]

[Tôi cóc cần biết, nhưng chị nhà tôi vì Ôn Bắc Lộc mà không còn gì để ăn! Chị ấy đáng thương quá!]

Ngay lập tức, Ôn Bắc Lộc lười biếng lên tiếng: “Tổ chương trình đã mang đồ ăn lên cho chị Khâu rồi, các người không nhìn thấy sao?”

“A... thật vậy à, tôi không để ý.” Tiêu Nhuyễn Nhuyễn lúng túng cười, cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi nhanh chóng ngồi xuống ăn tiếp, không dám làm quá.

Dù biết tổ chương trình sẽ không thật sự bỏ đói mọi người, nhưng sau khi lên đảo phải làm ra vẻ cực khổ, khi ấy sẽ không được thoải mái như bây giờ.

[Nào, mấy bạn anti ra xin lỗi con gái ngoan của tôi đi!]

[Con gái “ngoan” của cậu là Ôn Bắc Lộc hả?]

[Còn đáng sợ hơn cả truyền thuyết đảo Hải Loa rồi.]

[Mấy chục năm sau, cháu tôi giơ điện thoại, cho tôi xem tin nóng giải trí Ôn Bắc Lộc cuối cùng có fan, tôi mỉm cười trước hoàng hôn, không đồn thổi, không cả tin.]

Ăn xong bữa trưa, đã ba giờ chiều, ánh nắng đang vừa đủ. Thuyền cập bến, và Khâu Mẫn cũng bước xuống từ tầng hai, sắc mặt nhợt nhạt vì say sóng.

Cả nhóm rời thuyền, đặt chân lên bãi biển phía tây đảo Hải Loa.

Tổ chương trình nhanh chóng công bố nhiệm vụ: “Bắt đầu từ bây giờ, tám người chia thành hai nhóm, mỗi nhóm phải xây xong nơi trú ẩn trước khi trời tối. Ban đêm trên đảo hoang rất nguy hiểm, nhóm nào không hoàn thành nhiệm vụ sẽ phải ngủ ngoài trời.”

Nhiệm vụ vừa công bố, ai nấy đều tròn mắt ngỡ ngàng. Chỉ còn khoảng ba giờ trước khi trời tối, họ lẽ nào phải xây cả một căn nhà ở đây?

Vừa mở màn đã phải tự thân vận động.

“Mọi người đừng lo, như đã nói, trên đảo có các gói tiếp tế, ai may mắn sẽ tìm được một cái lều!”

Người chủ trì nói xong vẫy tay với màn hình, máy quay chuyển cảnh về phía con thuyền của tổ chương trình đang dần xa, bỏ lại các khách mời trên đảo.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)