Nhờ sự đáng tin cậy của Ôn Tông Hoa, bữa tối của nhà họ Ôn cũng không tệ.
Sau khi ăn xong, Ôn Bắc Lộc về phòng bắt đầu xếp tiền vàng giấy, đến tối sẽ đốt cho “Bạch Vô Thường.”
Đêm tối trời gió mạnh, không sao cũng không trăng.
Ôn Bắc Lộc xách túi nhựa đen lớn đi ra từ phòng khách, không phát ra một tiếng động nào.
Theo lý mà nói thì việc đốt vàng giấy nên thực hiện ở ngã tư, nhưng làm vậy trong khu dân cư có vẻ hơi thiếu đạo đức, lại dễ bị đội bảo vệ tuần tra phát hiện.
Ôn Bắc Lộc chọn đáy hồ phun nước ở giữa sân vườn.
Hai mươi thỏi vàng mã, số lượng đầy đủ, đều được đặt trong túi giấy màu vàng, phía trên ghi vị trí âm sai và biệt danh của họ ở âm phủ.
Tên của quỷ thần là điều cấm kỵ, thường thì người phàm không thể biết. Dù chỉ là biệt danh, nhưng cũng có thể được truyền đi trong âm phủ, món quà này sẽ đến tay âm sai.
Vàng mã nhanh chóng cháy thành tro.
Ôn Bắc Lộc đứng lên, định về nghỉ.
Ánh mắt cô lướt qua hồ phun nước, mày hơi nhíu lại.
Biệt thự nhà họ Ôn rõ ràng đã được thầy phong thủy sắp xếp, phong thủy hòa hợp, hồ phun nước trước cửa cũng là để tụ tài.
Nhưng lúc này, từ trung tâm hồ phun có một làn khí đen đang lan ra.
Bị khí đen ăn mòn, lâu dần nhà cửa sẽ không yên ổn, phúc vận suy giảm, nghiêm trọng có thể dẫn đến họa diệt môn.
Bố cục phong thủy không có vấn đề, chỉ có thể nói trong hồ có thêm thứ gì đó.
“Ông bà chủ mau ra xem đi, cô Hai muốn phá hồ phun nước ngoài sân kìa!”
Quản gia nhà họ Ôn sáng sớm đã bắt đầu mách lẻo.
Ngô Ngọc Dung vừa đắp mặt nạ vừa đi xuống lầu: “Phá thì phá, cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng sao con bé muốn phá hồ nước chứ?”
Quản gia đáp: “Cô Hai nói là cô ấy đã thấy hồ nước ngứa mắt từ lâu rồi.”
“Để tôi ra xem.”
Ôn Tông Hoa đã ăn sáng xong, lúc này đặt bát đũa xuống rồi đứng dậy: “Giờ này không ở trong phòng ngủ nướng, con gái mình siêng quá.”
Cô con gái siêng năng Ôn Bắc Lộc đã liên hệ với ban quản lý khu dân cư, cũng đã tìm đội sửa chữa do ban quản lý đề xuất, đầu tiên là khóa van nước rồi chuẩn bị đập phá hồ phun.
Ôn Bắc Lộc nghĩ rằng vật kia chắc chắn nằm trong bức tượng sen ở trung tâm hồ, nên lúc này đang cầm cái đục, đứng ở mép hồ, chuẩn bị đập vỡ bức tượng.
Khi Ôn Tông Hoa bước ra sân, liền thấy cô con gái của mình đang thực hiện hành động nguy hiểm.
“Tiểu Lộc, con làm gì đấy! Mau xuống đây!”
Nhưng Ôn Bắc Lộc đã giơ tay lên, đục mạnh vào tượng sen.
Rắc rắc rắc...
Bức tượng đá không chịu nổi lực đập, bắt đầu nứt ra.
Cùng lúc đó, trợ lý nhỏ đã giao tiếp xong với ban quản lý khu dân cư, dẫn theo xe của ekip chương trình vào khu.
Ekip chương trình mang theo thiết bị livestream, vừa khéo quay lại cảnh đó.
[Đó là ai? Có phải là Ôn Bắc Lộc không!]
[Không nhìn nhầm chứ, cứ tưởng cô ta chỉ là một kẻ nóng nảy, ai ngờ còn là “chị đại” bạo lực nữa.]
[Ôn Bắc Lộc rời khỏi giới giải trí hôm nay chưa?]
[Ôn Bắc Lộc rời khỏi giới giải trí hôm nay chưa?]
[...]
Đây là buổi phát trực tiếp tập đầu tiên của chương trình, khán giả phần lớn là fan của các nghệ sĩ được công bố. Dựa vào những bình luận đầy mùi chán ghét, ai cũng biết Ôn Bắc Lộc có mối quan hệ trong giới giải trí chẳng mấy tốt đẹp.
Ôn Bắc Lộc không để ý đến tình hình xung quanh, ánh mắt cô tập trung vào vật gì đó bên trong bức tượng đá: một tấm gỗ đen khắc những ký tự bùa chú.
Cô niệm khẩu quyết, “bụp” một cái, nước phun lên tung tóe và tấm gỗ cháy bùng trong làn nước rồi vỡ vụn.