Đến lúc đó, dù cô có tung tin ra cũng chẳng ai tin.
Ôn Bắc Lộc lúc này mới cầm lấy hợp đồng, xem kỹ các điều khoản bên trong.
Vì đây là chương trình sinh tồn theo dạng livestream nên không có quá nhiều ràng buộc với nghệ sĩ, rất phù hợp để phát huy tự do.
Tuy nhiên, nếu không cẩn thận sẽ dễ có hành động không phù hợp, dẫn đến bị chỉ trích.
Livestream thì không thể chỉnh sửa.
Ôn Bắc Lộc mỉm cười nhếch mép, tham gia cùng Tiêu Nhuyễn Nhuyễn sao? Nếu không được mời, tôi cũng sẽ giành lấy một suất.
“Tôi sẽ tham gia chương trình. Giờ thì, in hợp đồng hủy hợp tác, ký tên và đóng dấu đi.”
“...”
Ôn Bắc Lộc ra đi như một cơn gió, chưa đến một giờ đã xử lý xong việc hủy hợp đồng.
So với một số nghệ sĩ phải kiện tụng cả vài năm, cách cô dùng vừa ép buộc vừa thuyết phục quả là nhanh gọn.
Cầm bản hợp đồng hủy hợp tác có đóng dấu từ phòng pháp lý của công ty, Ôn Bắc Lộc bước ra khỏi văn phòng tổng giám đốc thì va phải người quản lý đang vội vã đến.
“Tiểu Lộc, nghe nói em đòi hủy hợp đồng hả?”
Mục Hiểu Hồng không thể tin nổi, sao cô có thể từ bỏ dễ dàng như vậy chứ?
“Đúng vậy, nhưng em vẫn phải tham gia chương trình thực tế mà công ty đã ký hợp đồng, sau khi chương trình kết thúc, công ty mới công bố việc hủy hợp đồng.”
Ôn Bắc Lộc nói với giọng thờ ơ, Mạnh Tinh Hà và Tiêu Nhuyễn Nhuyễn chắc chắn sẽ giăng bẫy trong chương trình, nhưng không sao, cô sẽ phản công.
“Hầy...” Mục Hiểu Hồng thở dài: “Vậy cũng tốt. Nhưng nếu muốn phát triển trong giới giải trí sau này, em cần chọn một công ty đáng tin, ít nhất là công bằng với nghệ sĩ. Em về nghỉ ngơi đi, khi nào vào đoàn, chị sẽ cho trợ lý đến đón em.”
“Cảm ơn chị Mục.”
Ôn Bắc Lộc cảm thấy nhẹ nhõm như trút bỏ được gánh nặng, từ hôm nay tiền cô kiếm được đều sẽ vào túi mình.
Cô cũng đã lấy trước khoản cát-xê quý đầu tiên từ Mạnh Tinh Hà, theo hợp đồng ngắn hạn mới, cô sẽ nhận được 80% tổng thù lao sau các chương trình còn lại.
Mạnh Tinh Hà hào phóng như vậy, nghĩ kỹ cũng biết chắc chắn có mưu đồ.
Ôn Bắc Lộc có chút mong chờ điều sắp xảy ra, cảm giác như thực hiện nhiệm vụ trong một thế giới giả lập, thật là kích thích.
Hơn nữa, giờ không có hệ thống nào ràng buộc, cô phấn khích đến mức các tế bào trong người cũng run rẩy.
Khi Ôn Bắc Lộc về nhà, chỉ có mẹ Ngô Ngọc Dung ở nhà.
Thấy Ôn Bắc Lộc về, bà nhiệt tình ôm lấy khuôn mặt cô: “Tiểu Lộc, dạo này mẹ bận rộn vì chuyện của chị con, bỏ bê con mất rồi, nhìn con gầy đi bao nhiêu. Hôm nay mẹ sẽ tự tay nấu món ngon cho con.”
Ôn Bắc Lộc: Nguy hiểm! Nguy hiểm!
Từ trong ký ức sâu thẳm, một hồi chuông cảnh báo vang lên. Cô nhớ rằng việc bà Ngô dở nhất chính là... nấu ăn.
Ôn Bắc Lộc nắm chặt tay Ngô Ngọc Dung: “Mẹ ơi, con không đành lòng để mẹ vất vả, chuyện nấu nướng cứ để đầu bếp trong nhà lo là được rồi ạ.”
“Tiểu Lộc hiểu chuyện rồi, mẹ vui mừng lắm.”
Ngô Ngọc Dung vô cùng xúc động, nhưng vẫn kiên quyết bước vào bếp.
Ôn Bắc Lộc ngăn cản không thành, đành phải nhắn tin cho hai người đàn ông trong nhà.
Cả hai trả lời rất nhanh.
[Ôn Hướng Dương: Ờ thì, tối nay anh có tiệc doanh nhân, nên không về nhà ăn cơm.]
[Ôn Tông Hoa: Con gái à, đợi cha! Cha sẽ về ngăn mẹ con lại ngay!]
Đúng là làm cha vẫn đáng tin cậy hơn, còn người trẻ thì quá giỏi trốn tránh trách nhiệm.
Hai mươi phút sau, Ôn Tông Hoa vội vã về nhà, lao thẳng vào bếp, mời vợ yêu của mình ra ngoài, rồi tự đeo tạp dề hoa của bà.