Thiên Kim Giả Với Mười Tám Tài Nghệ Chinh Phục Âm Dương

Chương 17:

Chương Trước Chương Tiếp

Sau quầy có một người đàn ông đeo kính gọng tròn nhỏ ngồi đó, trông ngoài ba mươi tuổi, mặc áo dài truyền thống. Lại gần thì thấy anh ta đang lẩm bẩm gì đó.

“Đánh đi! Đồ phế vật! Cái tên xạ thủ này cướp mất mạng của tao!” Người đàn ông bấm loạn trên màn hình, nhân vật Lỗ Ban bị anh ta điều khiển như nhân vật thích khách, ngay sau đó đã ngã xuống dưới trụ của đối thủ.

Ôn Bắc Lộc: “...”

Cô nhìn cách bài trí cửa hàng thấy rất bài bản, không ngờ ông chủ lại không đáng tin chút nào.

Cô gõ nhẹ lên quầy, ông chủ cuối cùng cũng ngẩng đầu khỏi màn hình điện thoại.

“Muốn mua gì thì cứ xem thoải mái, giá phải chăng, không lừa người già trẻ nhỏ đâu.”

Nghe một câu đã thấy đúng kiểu người làm ăn lâu năm rồi.

“Chu sa và giấy vàng.” Ôn Bắc Lộc nói lạnh nhạt.

Giờ đến lượt ông chủ đánh giá cô, nhưng vì Ôn Bắc Lộc che kín mặt, chỉ lộ ra đôi mắt sáng trong, nên khó nhận ra cô là ai.

“Đợi chút, để tôi lấy cho.”

Màn hình điện thoại của anh ta lúc này vang lên giọng nói “defeat”.

Anh ta bỏ kính xuống, lộ ra vẻ ngoài khôi ngô thanh tú, tiến đến kệ hàng lấy ra một hộp chu sa và một xấp giấy vàng.

“Hai mươi nghìn.”

Với người khác nghe cái gái này thì chắc chắn sẽ nổi giận, nhưng Ôn Bắc Lộc kiểm tra chu sa và giấy vàng thấy chất lượng tốt, liền chuyển khoản mà không nói thêm gì.

“Cô đúng là người sành sỏi. Đồ của tôi đây toàn hàng tốt, lần sau nhớ quay lại nhé.” Ông chủ nháy mắt mời chào.

Thẩm Tri Hành dù không đoán được tuổi tác và thân phận của cô, nhưng người chịu chi mua những thứ này có khi là nửa đồng nghiệp với anh ta, chắc chắn là khách lâu dài, nên cần cố gắng phát triển thêm.

Ôn Bắc Lộc cất đồ đi rồi hỏi: “Ở đây có cửa hàng nào thu mua đá thô không?”

“Có đấy, nhưng giao dịch đá quý thì nhiều chiêu trò lắm, cô nên cẩn thận.” Thẩm Tri Hành hạ giọng nói: “Nếu cô tin tôi, có thể đưa hàng ra đây xem trước, tôi quen vài người mua uy tín.”

Ôn Bắc Lộc không ngại gì, lấy viên đá thô từ trong ba lô ra đặt thẳng lên quầy, cũng chẳng sợ anh ta giật lấy.

Chưa cần dùng đèn soi kiểm tra, Thẩm Tri Hành đã sáng mắt chỉ khi nhìn thấy bề ngoài của viên đá.

Đây đúng là một viên ngọc bích trừ tà hiếm thấy.

Một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu anh ta. Cháu trai có mệnh cách đặc biệt của anh ta thường xuyên bị tà khí quấy nhiễu. Nếu mời cao nhân tạc viên đá này thành pháp khí rồi đeo lên người, tuy không chữa được tận gốc nhưng có thể giúp cháu anh ta an ổn một thời gian.

Ôn Bắc Lộc nhìn thái độ của Thẩm Tri Hành, nhẹ giọng hỏi: “Anh muốn mua?”

“Khụ khụ khụ...” Thẩm Tri Hành hoàn hồn lại, cũng không giấu diếm mà thẳng thắn nói: “Đúng vậy. Viên ngọc này không chỉ có chất lượng tuyệt hảo, mà do hình thành trong môi trường phong thủy đặc biệt nên có linh khí trừ tà. Cô cứ ra giá đi.”

“Ồ...” Ôn Bắc Lộc hiểu ngay. Là người tu đạo, không thể bỏ qua thứ tự nhiên hình thành như này, nên cô không cần khách sáo.

Cô giơ tay ra hiệu một con số: “Ít nhất là một trăm triệu!”

“Khụ khụ khụ!”

“Anh ho cái gì, giá này rất hợp lý rồi, đừng nghĩ tôi không biết. Ở buổi đấu giá tại thủ đô, một miếng ngọc bội đã được bán với giá hơn một trăm triệu, miếng này của tôi chất ngọc chắc chắn còn tốt hơn nhiều.” Ôn Bắc Lộc khinh bỉ nhìn anh ta.

“Đúng là vậy... nhưng chỉ nhìn đá thô thôi thì không thể trả giá cao như thế được. Chị cũng biết, nếu bên trong có quá nhiều vết nứt sẽ ảnh hưởng đến giá trị tổng thể, thậm chí không đạt được hiệu quả trừ tà.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)