Thiên Kim Giả Với Mười Tám Tài Nghệ Chinh Phục Âm Dương

Chương 16:

Chương Trước Chương Tiếp

Ôn Bắc Lộc nhướng mày, chầm chậm tiến lại gần bên tai Tiêu Nhuyễn Nhuyễn: “Tiêu Nhuyễn Nhuyễn, cậu bảo rằng tôi bắt nạt cậu hồi cấp ba, thế mà vẫn cứ tìm cách bám lấy tôi. Không thấy nhục à? Muốn cùng tôi tham gia chương trình? Kêu Mạnh Tinh Hà tự đến cầu xin đi, nếu không tôi sẽ tiết lộ chuyện hai người đêm qua lên giường với nhau cho giới truyền thông biết.”

Nói rồi Ôn Bắc Lộc vươn tay kéo cổ áo Tiêu Nhuyễn Nhuyễn, để lộ vài dấu đỏ khả nghi trên làn da trắng nõn, đủ để thấy tình hình tối qua kịch liệt đến mức nào.

Tiêu Nhuyễn Nhuyễn sững sờ. Không ngờ đã nhắc đến Mạnh Tinh Hà, vậy mà Ôn Bắc Lộc vẫn từ chối, thậm chí còn dám đe dọa cô ta.

Bình thường chiêu này của cô ta luôn hiệu quả, nên lần này Tiêu Nhuyễn Nhuyễn hơi hoảng.

Khi Ôn Bắc Lộc đã bỏ đi khuất bóng, cô ta mới lôi điện thoại ra và gọi cho một dãy số.

Khi cuộc gọi kết nối, cô ta vội vàng cất giọng yếu ớt pha chút nghẹn ngào: “Anh Tinh Hà, Bắc Lộc về rồi. Cậu ấy nói không muốn tham gia chương trình cùng em, còn bảo sẽ tiết lộ chuyện của chúng ta cho truyền thông.”

“Nhuyễn Nhuyễn, đừng lo. Giờ Ôn Bắc Lộc khác xưa rồi, cô ta chỉ là con nuôi của nhà họ Ôn. Cha mẹ anh đã đồng ý hủy hôn, sau khi anh và cô ta cắt đứt, anh sẽ cưới em.”

Nghe giọng quả quyết của Mạnh Tinh Hà, mắt Tiêu Nhuyễn Nhuyễn sáng lên: “Anh Tinh Hà, anh nói cô ta chỉ là con nuôi của nhà họ Ôn?”

“Chuyện này phức tạp, gặp nhau rồi anh sẽ kể kỹ hơn.” Giọng Mạnh Tinh Hà đầy vẻ kiêu ngạo: “Ôn Bắc Lộc dám bắt nạt em, để anh gọi điện dạy cho cô ta một bài học.”

“Anh Tinh Hà, anh đừng giận. Dù sao tính cậu ấy cũng như vậy mà. Em chỉ sợ nếu cậu ấy tiết lộ chuyện của chúng ta ra ngoài, sẽ ảnh hưởng không tốt đến tập đoàn Mạnh Thị.”

“Nhuyễn Nhuyễn, em thật quá tốt bụng nên mới luôn bị cô ta ức hiếp. Đừng lo, anh sẽ bảo vệ em, không phải sợ gì cả.”

Mạnh Tinh Hà bực tức cúp máy và lập tức gọi cho Ôn Bắc Lộc.

Tút... tút...

Không ai nghe máy.

Không tin, gọi lại lần nữa!

Vẫn không ai nghe máy.

Gọi tiếp.

[Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang bận, vui lòng gọi lại sau...]

Ôn Bắc Lộc nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi từ “Bạn trai”, lập tức sửa tên thành “Thằng đần” rồi thẳng tay chặn số.

Cô bắt taxi đến khu chợ đồ cổ nổi tiếng nhất Bắc Kinh. Tuy nơi này đầy rẫy các quầy hàng bán đồ giả, nhưng vẫn có vài cửa hàng lâu năm đáng tin cậy, nơi cô vừa có thể mua đồ cần thiết, lại vừa hy vọng tìm được người mua thích hợp cho viên đá thô.

Xuống xe, Ôn Bắc Lộc cẩn thận che kín mặt. Đây không phải là thị trấn Ô Sơn nhỏ bé, rất có thể gặp phải antifan ở đây.

Đi một vòng quanh khu chợ ngoài trời, cô thấy đủ loại đồ cổ “thượng chu”* được bán như văn vật. Ánh mắt cô dừng lại trên chiếc ly “heo Peppa chơi xuân’ có vài giây liền bị chủ quầy hồ hởi mời chào.

(*) Ý chỉ nửa đầu thời kỳ Đông Chu, hay còn gọi là thời Xuân Thu.

“Một trăm tám một cái, giá rẻ như cho đây, mua một cái về uống nước đi em!”

Ôn Bắc Lộc lập tức lắc đầu: “Chủ quầy, nếu tôi mua cái này thì tôi mới là đồ ngốc.”

“Đừng đi mà, giảm giá cho em, một đồng hai cái nhé!”

Giảm giá kiểu này không phải rẻ như cho nữa mà là tặng không. Chiếc ly đó đương nhiên không phải phiên bản đã ngừng sản xuất.

Ôn Bắc Lộc vội bước nhanh, tiến vào một cửa hàng bán đồ tôn giáo.

Vừa vào đã thấy nhiệt độ trong phòng mát lạnh, tỏa ra mùi hương trầm dễ chịu.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)