Cố Nam Tranh nói là sẽ đi, sáng hôm sau ăn sáng xong, cô ấy liền chào tạm biệt mọi người trong nhà họ Ôn.
Cô ấy lên một chiếc xe trông rất bình thường. Ngay lúc hạ cửa kính xe, Ôn Bắc Lộc thấy nửa bên mặt nghiêm nghị, lạnh lùng của một người đàn ông ngồi ở ghế lái.
Ngô Ngọc Dung không nỡ để con gái đi, không ngừng dặn dò cô ấy hãy thường xuyên về thăm nhà.
Cố Nam Tranh gật đầu, cố gắng điều chỉnh lại nét mặt lạnh lùng của mình: “Có thể nhắn tin cho con, khi nào thấy con sẽ trả lời.”
Dưới ánh mắt đầy lưu luyến của Ôn Tông Hoa và Ngô Ngọc Dung, Cố Nam Tranh rời đi.
Khương Vân nhìn cảnh tượng này thì bĩu môi: Một đứa con gái đi cùng một gã chẳng ra gì, lái chiếc xe cũ nát, đúng là không công khai thân phận còn tốt hơn cho nhà họ Ôn.
Ngô Ngọc Dung quay đầu lại thì bắt gặp Khương Vân và tỏ vẻ ngạc nhiên: “Em dâu, tối qua em đi đâu mà sao quầng thâm mắt lại đậm như thế này?”
Khóe miệng Khương Vân khẽ co giật, sau đó cố gắng chỉnh lại mái tóc: “Chỉ là bị mất ngủ thôi. Chúng tôi cũng sắp về rồi, phải đưa Đình Đình đi học piano nữa.”
Nói xong, bà ta gọi Ôn Diệu Khánh và Ôn Đình cùng rời khỏi nhà.
Cụ Ôn cũng có nơi ở riêng, thậm chí còn tiện nghi không thua kém gì biệt thự của Ôn Tông Hoa.
Trước khi đi, ông cụ dặn dò con trai lớn: “Nhớ kỹ chuyện cha nói tối qua nhé.”
Ôn Tông Hoa: “...”
Thật sự không muốn trả lời.
...
Tiễn khách xong, cuộc sống của nhà họ Ôn lại trở lại bình thường. Ông Ôn và Ôn Hướng Dương phải đi làm, còn Ngô Ngọc Dung thì đến thăm trung tâm dạy múa của bà.
Ôn Bắc Lộc hôm nay cũng có việc cần làm. Cô phải về trường nộp tác phẩm tốt nghiệp, sau đó phải đi mua giấy vàng để xếp vàng mã cho vị âm sai, rồi đến chợ giao dịch đá thô để xem viên đá của mình có thể đổi thành tiền được hay không.
Ôn Bắc Lộc đang học tại Học viện Điện ảnh Bắc Kinh, chuyên ngành quay phim.
Nhưng do tập đoàn nhà họ Mạnh sở hữu nhiều công ty giải trí, trước kia Ôn Bắc Lộc luôn muốn bước vào giới giải trí để đuổi theo bước chân của Mạnh Tinh Hà - cậu chủ nhà họ Mạnh, nên không mấy chuyên tâm vào học tập.
Tuy nhiên, không ngờ lần này nguyên chủ đã quay được một tác phẩm tốt nghiệp khá chỉn chu.
Cũng may nỗ lực lặn lội đường xa của nguyên chủ không hề uổng phí.
Tài xế mà quản gia sắp xếp đưa Ôn Bắc Lộc đến cổng trường, cô đeo ba lô và bước xuống xe.
Tác phẩm tốt nghiệp cần chuẩn bị bản in giấy và bản điện tử, nộp cho lớp trưởng để tập hợp lại, rồi ký tên vào bảng điểm danh là có thể rời đi.
Sinh viên năm tư hầu hết đều đang tìm chỗ thực tập, nên không có nhiều thời gian để tụ họp.
Mà nguyên chủ lại không được lòng bạn bè trong trường, rất ít người đến chào hỏi cô.
Ôn Bắc Lộc gửi bản điện tử cho lớp trưởng, vừa ngẩng đầu lên thì thấy sắc mặt của người ấy trắng bệch.
“Lớp trưởng, cậu ổn chứ?”
Có lẽ vì Ôn Bắc Lộc trước đây chưa từng chủ động nói chuyện với mình, nên Triệu Tuyết ngẩng lên, có chút ngỡ ngàng: “Không sao, chỉ là cảm thấy trong phòng học có chút lạnh thôi.”
Vừa nói, Triệu Tuyết vừa đưa tay xoa xoa cổ mình.
Ôn Bắc Lộc im lặng. Trên cổ của Triệu Tuyết đang có một đứa trẻ mặt đen đúa, nó ôm chặt cổ cô ấy. Bảo sao mà không lạnh cho được.
Thấy Ôn Bắc Lộc nhìn mình chằm chằm, đứa trẻ nhe răng cười, lộ ra hàm răng sắc nhọn, trong cổ họng còn lổn nhổn những con giòi thối rữa.
“Khặc khặc khặc...” Đứa trẻ ma quái cười khúc khích đầy ma mị.
Đừng thấy nó còn nhỏ, oán khí của nó lại rất nặng, không dễ gì siêu độ.
Loại chuyện này liên quan đến nhân quả, nếu người bị ám không chủ động cầu xin thì không được phép giúp đỡ, nếu không sẽ chuốc lấy xui xẻo.
Ôn Bắc Lộc thu ánh mắt lại, lấy điện thoại ra và nói: “Kết bạn WeChat với nhau nhé.”
“À...”
Triệu Tuyết có phần bất ngờ, không ngờ Ôn Bắc Lộc chủ động muốn kết bạn.