Lúc Cố Gia Kỳ mở mắt ra đã nửa canh giờ sau.
Trên trán đã được bôi thuốc tan máu bầm, cảm giác mát lạnh khiến đầu óc nàng tỉnh táo hơn đôi chút.
Chỉ là sau khi tỉnh lại, Cố Gia Kỳ thấy vô cùng hốt hoảng. Nàng sững sờ nhìn chằm chằm vào người đang ngồi trước mặt mình.
Ký ức của vị “thiên kim giả” thình lình tràn vào trong đầu, nàng chợt nhận ra mình xuyên không rồi..
Một cô nhân viên văn phòng bình thường, gia đình không hạnh phúc, vừa đạt chút thành tựu đang hy vọng được thăng chức thì bỗng dưng…
Đột tử!
Nàng cẩn thận cảm nhận một lần nữa.
Không có không gian?
Không có hệ thống?
Bàn tay vàng đâu?
Công lý ở đâu?
Giờ phút này trong đầu nàng chỉ có ký ức của kiếp trước và một vài hình ảnh vụn vặt của nguyên chủ trong mười hai năm qua.
Phải làm sao đây? Nghe nói nhà họ Cố lại rất nghèo, sau này nàng phải sống thế nào?
“Muội có thấy không khỏe ở đâu không? Đây là y quán, nếu thấy không khoẻ thì nhất định phải nói ra, lang trung sẽ chữa trị cho muội!”
Cố Bắc Đình thấy muội muội mình đã tỉnh nhưng phản ứng có chút kỳ lạ… Đừng nói là bị đập hỏng đầu rồi đấy nhé?
Vẻ lo lắng càng lúc càng hiện rõ trên gương mặt hắn.
“Ta… sau này… sẽ tên là Cố Gia Kỳ ư?” Cố Gia Kỳ vội vàng hỏi.
Nàng muốn nhanh chóng xác nhận cái tên mới, cũng như thân phận sau này của mình.
“Ừ! Muội vốn là con cái nhà họ Cố, là muội ruột của ta, đương nhiên phải đổi lại thành họ Cố. Kể từ bây giờ, muội không thể coi mình là thiên kim tiểu thư nhà họ Phó nữa, nhớ chưa?”
Cố Bắc Đình nghiêm giọng nhấn mạnh, nhắc nhở muội muội mau chóng từ bỏ những suy viển vông còn sót lại trong đầu mình.
“Ừm, muội nhớ rồi.” Cố Gia Kỳ ngoan ngoãn gật đầu.
Không thấy chóng mặt hay buồn nôn, chắc là không để lại di chứng gì đâu nhỉ!
Nàng đang định ngồi dậy, thì chợt phát hiện…
“Ai ui…” Cơn đau nhức truyền đến từ mắt cá chân khiến nàng lập tức nhíu mày, nhăn nhó.
“Trật thì chân, đầu thì bể, nhà họ Phó đúng là khinh người quá đáng!”
Cố Bắc Đình nghe nàng giải thích sơ qua, trong mắt lóe lên tia giận dữ, bàn tay đặt trên đầu gối âm thầm siết chặt lại.
“Thôi thế cũng tốt, cắt đứt sạch sẽ, từ nay không còn ai ôm ấp mấy hi vọng không nên có nữa.”
Cố Gia Kỳ cười nhạt, ngược lại còn an ủi Cố Bắc Đình.
“Muội nghĩ được như vậy thì ta yên tâm rồi.” Hắn mỉm cười, trong lòng nhẹ đi phần nào.
Cố Bắc Đình ra quầy thuốc thanh toán, lấy thuốc mỡ và cao dưỡng xương cốt, rồi quay lại cõng Cố Gia Kỳ.
“Làm phiền đại ca rồi.” Cố Gia Kỳ cũng không khách sáo, thuận thế nhận luôn người ca ca này.
“Tại ta đến trễ nên mới không bảo vệ được muội.” Cố Bắc Đình nói.
Hai huynh muội thản nhiên băng qua con phố nhộn nhịp của huyện thành dưới ánh tò mò của mọi người, sau đó lên chiếc xe lừa trở về trấn An Hà.
Bọn họ xuống xe ở cổng trấn, mua hai chiếc bánh đường trắng, vừa ăn vừa thong thả đi bộ về làng Phong Lâm.