“Ngươi ở nhà họ Phó hưởng thụ vinh hoa phú quý, cướp lấy thân phận của nữ nhi ta suốt 12 năm trời, nể tình ngươi không cố ý, ta sẽ không so đo.`”
“Có điều những thứ ngươi ăn, mặc, dùng đều là của nhà họ Phó. Ngoại trừ bộ y phục trên người, ngươi phải để hết tất cả đồ đạc lại đây.”
“Người đâu! Đưa con nha đầu quê mùa này ra khỏi đây!”
Trong tiểu viện của thiên kim nhà họ Phó, người phụ nhân ăn mặc sang quý vừa dứt lời liền lệnh cho mấy bà tử tiến lên, lột sạch đồ trên người vị thiên kim giả xuống.
Liên hoa ngọc bội dính ở váy, vòng vàng trên cổ tay, chuỗi hạt châu ngũ sắc trên cổ, khuyên tai ngọc trai, đến cả đoá hoa bằng lụa cài trên đầu mà bọn họ cũng chẳng buông tha, tất cả đều bị tháo sạch sẽ. Cả người tiểu cô nương chật vật, tóc tai rối bời, trông vô cùng thảm hại.
Vị tiểu thư giả mặt mày ngơ ngác, đôi mắt ngập nước, bị kéo xềnh xệch ra khỏi nhà họ Phó.
Lúc xuống bậc thềm, tiểu cô nương bước hụt một bước, chân trẹo sang một bên, cái trán đập vào chân con sư tử đá trước cổng, ngất xỉu.
Dân chúng trong huyện thành nghe được tin đồn thì tới tụ tập trước phủ nhà họ Phó, nhìn cảnh tượng này trong lòng ai nấy không khỏi sinh lòng thương hại, chỉ trỏ vào nhà họ Phó.
“Có thế nào thì nhà họ Phó cũng đã nuôi đứa nhỏ này 12 năm, kể cả không phải con ruột thì cũng đừng nên độc ác như thế chứ!”
“Tại ngươi không biết đó thôi, biết nữ nhi mình phải sống ở nhà nông, chịu khổ cực suốt 12 trời thì ai lại nhẫn nhịn nuôi không nữ nhi nhà người khác cho nổi? Phó phu nhân cũng thế thôi!”
“Nói thì nói thế, chỉ là… Dù sao đứa nhỏ cũng vô tội mà. Người mẫu thân từ nhỏ lúc nào cũng yêu thương mình nay lại quay ngoắt đối xử với mình như thế, sao mà đứa nhỏ chịu được đây?”
“Nghe nói nhi tử nhà họ Cố đang đọc sách trên huyện, sang năm sẽ tham gia kỳ thi hương. Bây giờ nhà họ Cố lại đắc tội bọn họ, liệu không sao chứ?”
“Ngươi nghĩ nhiều quá rồi, huyện học giỏi lắm cũng chỉ là tú tài, có muốn đấu cũng đấu không lại nhà họ Phó. Đỗ thi hương thôi vẫn chưa đủ đâu, còn phải xem kỳ thi hội thế nào đã.”
“…” Tiếng bàn tán vang lên không ngớt.
Quản gia nhà họ Phó đi ra thấy thế không khỏi nhíu mày.
“Các vị, kể từ hôm nay cô nương này sẽ không còn là thiên kim nhà họ Phó nữa, nàng họ Cố.”
“Đại Tiểu thư nhà ta là Phó Liên Tuyết. Hôm nay thông báo với chư vị, mong sau ngày gặp nhau chớ có nhận lầm.”
Theo lời quản gia, cánh cổng lớn từ từ mở ra, vị thiên kim vừa thay cẩm y hoa phục, đầu đội châu thoa, dáng vẻ thanh tú bước ra.
Cố Liên Phương mới vừa được đón về từ thôn Phong Lâm, giờ đã đổi tên thành Phó Liên tuyết.
Phó Liên Tuyết đứng ở cổng lớn, lạnh lùng nhìn Cố Giai Kỳ đang hôn mê nằm dưới chân sư tử đá, trong mắt khó mà che giấu được sự phẫn hận.
Nghe tiếng bàn tán bên ngoài, Phó Liên Tuyết đột nhiên bước về phía Cố Giai Kỳ, nhấc chân đá hai cái.
“Này, dậy đi, đừng có giả vờ ngất để không phải rời khỏi đây! Ngươi định ăn vạ đấy à?”
“Ngươi chiếm lấy thân phận của ta, ăn sung mặc sướng, còn ta lại phải sống ở thôn Phong Lâm chịu khổ thay ngươi.”
“Là ngươi nợ ta, đừng có mà không biết điều.”
“Sau này nếu có muốn ăn xin thì nhớ đi đến nhà khác, đừng có làm bẩn nhà họ Phó ta.”
“Muội muội!”
Một thiếu niên mặc áo vải thô chen ra khỏi đám đông, trán hắn đổ mồ hôi nhễ nhại, hớt hải chạy đến trước cổng phủ nhà họ Phó.
Phó Liên Tuyết quay đầu, thấy thế thì lập tức nhíu chặt mày, lặp lại những lời nương đã dặn trước đó.
“Ta đã trở về nhà họ Phó, không còn là muội muội của ngươi nữa! Mong ngươi đừng gọi lung tung, làm hỏng thanh danh của ta.”
Cố Bắc Đình sửng sốt nhìn Phó Liên Tuyết trông vô cùng giàu sang.
Nhìn thần sắc, quần áo,.. Cả người nàng ta đã sớm không còn chút dáng vẻ quen thuộc khi xưa nữa.
Hắn cùng lắm mới chỉ chưa về nhà có 2 ngày, không ngờ trong nhà lại xảy ra chuyện lớn đến vậy.
Hôm nay lúc nhận được tin, hắn như bị sét đánh ngang tai, vội vàng xin tiên sinh nghỉ học rồi nhanh chóng chạy đến nhà họ Phó đón người.
“Phó cô nương hiểu lầm rồi, ta tới để đón muội muội ruột về nhà.”
Cố Bắc Đình tự giễu lên tiếng, nói xong hắn ngồi xổm xuống nhìn người muội muội xa lạ, yếu ớt nằm đó đầy tội nghiệp.
Người từng được nhà họ Phó yêu thương, chiều chuộng, nay bị bọn họ nói bỏ là bỏ này mới là muội muội ruột của hắn.
Cố Giai Kỳ hiển nhiên là vì bị đập đầu vào sư tử đá nên mới ngất xỉu.
Con bé không muốn rời khỏi Phó gia đến vậy ư?
Nhưng phú quý này vốn là không thuộc về con bé, sao nó có thể tham lam những thứ không thuộc về mình được đây?
Cố Bắc Đình chật vật đỡ tiểu cô nương dậy, vội vàng cõng người đến y quán gần nhất.
Thấy hắn đưa người đi y quán, ai nấy tỏ vẻ tán đồng.
“Con người hắn có vẻ được đấy, còn vị thiên kim kia ta thấy có hơi vô tình.”
“Lớn lên ở nông thôn, bỗng dưng lại phát hiện mình là thiên kim nhà giàu, bị phú quý làm mờ mắt, tâm trí mê muội cũng dễ hiểu thôi.”
“...”
Tiếng bàn tán bên ngoài nhà họ Phó dần lắng xuống, đám đông đứng hóng chuyện bắt đầu tản đi.
Vị thiên kim giả vừa bị đuổi đi kia thực sự quá đáng thương. Dáng vẻ nhếch nhác, thảm hại của tiểu cô nương khiến không ít người đồng cảm.