Bàng Thúy Xuân phun một bãi nước bọt xuống đất, “Phì! Đàn ông ra ngoài trăng hoa một chút chẳng phải là chuyện bình thường sao? Nhìn những người đàn ông có năng lực mà xem, có ai là không có phụ nữ bên ngoài? Tôi ghét nhất là loại đàn bà như cô, ghen tuông tranh giành rồi phá hoại sự nghiệp của đàn ông——”
“Bà ngừng nói mấy lời nhảm nhí đó đi! Yên tâm đi, tôi chẳng có chút hứng thú nào với con trai bà! Nếu bà cứ tiếp tục hạ thấp gu thẩm mỹ của tôi, thì tôi không ngại trở mặt đâu! Tôi đâu phải là ruồi, mà rảnh rỗi suốt ngày cứ bay quanh một đống phân?”
Bùi Ảnh ngắt lời bà ta, tán thưởng: “Đúng đúng, bà đúng là tài giỏi lắm, trên đầu đội cả một thảo nguyên Siberia mà còn tự hào, hận không thể khiến cái đầu xanh của mình soi sáng cả trái đất, cống hiến cho sự nghiệp bảo vệ môi trường toàn cầu! Người bình thường không thể đạt được tầm cỡ như bà.”
“Mày dám chửi con tao là cứt!”
Bàng Thúy Xuân hét lên, “Đồ con đĩ! Tao sẽ xé toạc miệng mày!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây