“Nói đi, ai sai cậu đến đây?”
Trong ánh mắt của Bùi Ảnh toát lên vẻ lạnh lùng, cô nhìn chằm chằm vào Trần Hoài với cái nhìn đầy băng giá.
Trần Hoài ngẩng đầu lên và đối diện với ánh mắt của cô, nhưng theo phản xạ liền rụt cổ lại, nhanh chóng chuyển ánh mắt sang chỗ khác, nhỏ giọng nói, “Không có ai cả, là tôi tự muốn đến.”
Du Diệu tỏ ra khinh thường, “Trần Hoài, cậu có biết xấu hổ không? Cả những thủ đoạn hèn hạ như thế này mà cậu cũng dám dùng!”
Nghe vậy, tròng mắt của Trần Hoài co lại, trong mắt tràn đầy sự bất mãn và tức giận.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây