“Mày đúng là đứa con bất hiếu! Mày nghĩ tao không biết những chuyện ngu ngốc mà mày làm sao? Tao phải tốn biết bao công sức mới giành được công ty này, là để sau này mày kế thừa công ty! Vậy mà mày thì tốt quá, ngày ngày chỉ biết chơi bời, chỉ biết cầm tiền của tao đi tán gái! Tại sao tao lại xui xẻo sinh ra đứa con vô dụng như mày?!”
Bùi Quang Diệu không chịu thua, “Khi xưa ông nội giao công ty cho bác hai, lúc đó bác ấy cũng đâu có nhiều tiền! Vẫn làm cho công ty ngày càng lớn mạnh, còn giúp vợ con mình sống sung sướng! Đâu có giống như ba, lúc trước là ai vừa có chút tiền thì lập tức ly hôn với mẹ con, ra ngoài tìm những người phụ nữ không đứng đắn! Bao nhiêu năm nay ba cũng tốn không ít tiền cho mấy người phụ nữ không đứng đắn bên ngoài đó! Dựa vào gì mà chỉ đổ lỗi cho con?”
“Con vô dụng, thích tán gái chẳng phải đều do di truyền từ ba sao? Thượng bất chính, hạ tắc loạn*, ba có hiểu không?”
*Thượng bất chính, hạ tắc loạn: Người có vai vế là trụ cột trong một gia đình mà ăn ở không chính trực hoặc phẩm chất đạo đức hư hỏng thì sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến con cháu, đến mọi người trong nhà.
“Mày!” Bùi Nhạc Vận không thể chịu đựng nổi nữa, giơ tay tát anh ta một cái.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây