Đuôi mắt của Bùi Diệc Chanh cụp xuống, giọng cũng buồn bã hơn: “Vậy à, chị nhớ về sớm nhé.”
Tiết Vĩ Mậu đi đến bên cạnh Bùi Diệc Chanh, mặt nở nụ cười ôn hòa: “Tối nay tổng giám đốc Bùi bận à? Vậy tôi sẽ giúp cô đưa Diệc Chanh về khách sạn.”
Bùi Ảnh nhìn anh ta một cái, khách sáo gật đầu: “Vậy phiền anh Tiết rồi.”
Tiết Vĩ Mậu nghiêng đầu nhìn Bùi Diệc Chanh, ánh mắt đầy ấm áp: “Không phiền, đó là vinh hạnh của tôi.”
“Đường từ phim trường về khách sạn gần như vậy, tự em đi được, không cần phiền đến người khác!” Bùi Diệc Chanh lý luận, “Em không phải trẻ con!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây