Tống Công Đình có chút tiếc nuối nói: “Ta cũng không hài lòng lắm đối với cái nhanh này, sau này nếu gặp được danh y ta sẽ nhờ hắn xem cho ta, uống chút thuốc điều trị, tranh thủ có thể khiến ta nhanh hơn chút, thoải mái hơn chút, kiểu chỉ một chút đã dục tiên dục tử, tiết kiệm thời gian tiết kiệm sức lực, đó mới là cực hạn.”
Nghiêm Tùng: “Khụ khụ...”
Diệp Vô Khả không nhịn được ôm quyền.
Tống Công Đình hoàn toàn không cảm thấy mình nói những lời này có gì đó không ổn, cầm một miếng điểm tâm lên ăn: “Ta bỏ tiền còn bắt ta tốn sức, làm gì có đạo lý như vậy.”
Diệp Vô Khả vừa định nói gì đó thì bỗng nhiên nhìn thấy có một người đi ngang qua ngay trước cửa phòng riêng, người kia liếc mắt nhìn vào trong phòng rồi đi, chỉ có Diệp Vô Khả đang đối diện với cửa nhìn rõ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây