Tiêu Dao Vương nói: “Ở chỗ ta có một mật thất rất rộng lớn, ta trữ đủ lương thực cho một trăm người ăn trong một năm, hay là chúng ta cùng nhau trốn vào đó?”
Diệp Vô Khả: “Ở đây nhiều người như vậy, ai vào ai không vào?”
Tiêu Dao Vương: “Tiêu Dao Thành ta không quyết định được, mật thất của mình ta còn không quyết định được sao?”
Diệp Vô Khả: “Cảm ơn.”
Hắn ta nhìn tay Tiêu Dao Vương vẫn đang nắm áo mình: “Phiền thả ra một chút, ta không quen trốn chui trốn lủi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây