Hai cỗ xe ngựa lần lượt đi vào hậu viện dịch quán, Diệp Vô Khả và mấy người Đại Khuê đều là lần đầu tiên ở trong một nơi sạch sẽ thoải mái như vậy.
Nhị Khuê thậm chí còn không dám ngồi lên giường, sợ y phục của mình vấy bẩn chăn nệm, cuối cùng hắn ta còn không ngồi lên ghế, khi ngồi xổm xuống ở bậc thềm ngoài cửa phòng, lúc ấy hắn ta mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thật thoải mái.
Hắn ta sờ soạng trong túi một hồi lâu, sau khi xác định củ cải không còn nữa, thế là sự kháng cự và thất vọng vừa mới lắng xuống lúc nãy lại trỗi dậy lần nữa.
“Ta muốn ngủ trên phản...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây