Ôn Lương đứng dậy đóng cửa sổ lại, sợi hương đang vặn vẹo trên bàn lập tức trở lại dáng vẻ thẳng tắp.
“Đông chủ nhớ nhà rồi sao?”
Ôn Lương nhẹ giọng hỏi.
“Nhớ.”
Ánh mắt thiếu nữ có chút mơ hồ nói: “Tính ra, cũng đã hơn hai năm không về nhà rồi, hơn chín trăm ngày, càng vào những lúc thời tiết không tốt lại càng nhớ nhà.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây